Showing posts with label Ngoại Tình. Show all posts
Showing posts with label Ngoại Tình. Show all posts

Friday, March 18, 2011

Má Hai

Thưa bạn đọc câu chuyện sau đây tôi sẽ kể với bạn đọc được dựa trên một chuyện có thật mà tôi biết. Những diễn biến, tình tiếc trong câu chuyện hoàn toàn thật, tôi chỉ dùng ngòi bút của mình để viết lại những gì đã xảy ra mà tôi có dịp chứng kiến.

Từ thuở nằm nôi cho đến khi tôi rời nước, tôi chỉ biết một mình cái làng nhỏ nàỵ Làng này có tên là Ngọc Diêm.

Làng này cách xa Nha Trang khoảng 25 km về phía Bắc. Một làng tương đối nghèo. Hầu hết những nhà trong làng đều làm nông, và số ít làm biển. Nên người dân thành phố ban cho cái làng tôi ở là Ngọc Diêm còị Có một câu vè như thế này nói về Ngọc Diêm:

"Ngọc Diêm là Ngọc Diêm còi Năm ba trái bắp cũng đòi đi xa"

Trong làng, cạnh nhà tôi có một người thiếu nữ khuyết tật, hay nói nôm na là mách và cà thọt tên là Má Hai. Tôi không biết vì sao mấy đứa con nít choi choi như tụi tôi đều gọi cô ta là Má Hai. Có lẽ Má Hai thứ hai nên gọi Má Hai? Nhưng tại sao gọi bằng "Má" tôi hoàn toàn không biết. Theo tôi suy đoán có lẽ cô ta khá lớn tuổi đáng làm má?

Năm đó là năm 1990, khi tôi mới vừa mười ba tuổị Lúc bấy giờ tôi đang theo học năm lớp tám trường làng. Đối với cái làng khỉ ho cò gáy này mà nói ít có ai học tới lớp tám như tôị Nhưng vì gia đình tôi là gia đình có danh tiếng trong làng, nên tía tôi bắt tôi phải theo học ít nhất xong bằng tốt nghiệp lớp 9. Đi học đối với tôi là một cực hình vì tôi không thích học chút nàọ Ở cái tuổi của tôi, tôi bắt đầu tò mò và tìm hiểu thân thể mình và hay nhìn vào những người thiếu nữ, nhất là Má Haị Những buổi trưa, tôi hay đi theo mấy đứa chăn trâu trong làng để chọc phá Má Hai.

Gia cảnh của Má Hai rất đáng tội nghiệp. Má Hai sống với một người mẹ đã già, tai điếc và mù lòạ Ngày ngày Má Hai đi mót khoai, mót bắp, hay đi ra biển xin cá của những chiếc thuyền cập bến, đem về nhà ăn. Người trong làng hễ mỗi lần thấy Má Hai là họ xua đuổi vì họ bảo Má là một người đầy xuôi sẻọ Họ chuẩn bị sẳn những con cá nhỏ, những trái bắp èo, vài củ khoai sùng,...vv.... để dành cho Má để đuổi Má đi cho lẹ.

Hôm đó là một buổi trưa, trời nắng chan chan. Sau khi đi học về tôi theo lủ bạn đi chọc Má Hai.

Má Hai tuy khùng, nhưng cũng biết mắc cỡ, mỗi lần thấy đám con nít chúng tôi là Má cầm cây hay chổi lông gà mà rượt.

Má vừa chạy vừa la làng, còn đám con nít tụi tôi thì vừa chạy vừa cườị Như mọi hôm, tôi đi qua nhà thằng Tí để rủ nó đi chung. Chúng tôi nhẹ nhàng vạch hàng rào chui qua nhà Má để xem Má đang làm gì.

Thông thường những buổi trưa như thế này thì Má hay ngủ trưạ Muốn chọc Má, trước hết chúng tôi phải đánh thức Má dậy bằng cách tới gần Má rồi hét thật lớn vào tai Má nhiều lần. Thường thì Má ngủ như chết nên tụi tôi mặc sức mà lạ Hôm nay, hai đứa tôi vạch rào ra để chui vào như thường lệ. Được nữa chừng thì Tí đưa tay chân, tôi lại và thầm thì bảo:
- Tao thấy hôm nay nhà Má Hai có gì la..
- Lạ là sao?
- Mày nhìn kìạ Nhà Má Hai đang có khách. Mình dìa thôi.

Vừa nói Tí vừa đưa tay chỉ tôị Bây giờ tôi mới nhìn lại tấm ván mà Má Hai thường ngủ trưạ Nơi tấm ván tôi thấy có một bóng người đang nằm chung với Má Haị Tôi kéo Tí lại gần nói thầm với hắn:
- Nhà Má Hai làm gì có khách. Tao thấy ông nằm đó hơi quen, lại coi thử.

Thế là chúng tôi từ từ bước nhẹ gần tấm phản. Hai đứa tôi núp phía sau một lùm cây đưa mắt nhìn vàọ Bỗng người đàn ông ôm ghì lấy Má Hai hôn tới tấp và cởi áo Má Hai ra. Má Hai vẫn còn ngủ say, để mặc cho thằng đàn ông cởi áọ Tôi nhớ có một lần đi phá Má Hai cùng thằng Tèo, anh thằng Tí. Nhân lúc Má Hai ngủ say, thằng Tèo đưa tay bóp vú Má Haị Vậy mà má cứ nằm đó ngủ như chết chẳng biết gì. Có một lần tôi cũng đưa tay bóp thử. Cảm giác nó mềm mềm, tôi thích lắm, bóp lia lịạ Chắc tôi bóp mạnh quá nên Má Hai thức giấc và chửi chúng tôi om xòm. Sau lần đó tôi không dám bóp vú Má Hai nữa vì sơ. Má biết được la lên thì tôi có nước độn thổ.

Bây giờ ngồi nhìn thằng đàn ông cởi áo Má Hai tôi thấy thích thích làm saọ Sau khi thằng đàn ông cởi xong cái áo Má Hai, hắn bú vú Má. Vì hắn nằm soay mặt vô vách nên tôi không thấy được mặt của hắn, nhưng tôi biết hắn là người trong làng. Từ bụi cây tôi thấy đôi vú trắng nun núc của Má. Cảm giác kích thích khiến tôi muốn bò lại gần xem cho rỏ. Tôi khèo nhẹ thằng Tí và thế là chúng tôi bò lại gần. Chúng tôi bò và núp sau căn chòi lá, nhìn vào khe hở của tàu lá dừạ Bổng tôi giật mình vì phát hiện ra thằng đàn ông đó không ai xa lạ hơn là dượng của thằng Tí. Tôi nhìn qua thằng Tí, tôi thấy mặt nó tái mét. Có lẽ nó cũng vừa sợ vừa thích như tôi.

Ở trong làng này ai cũng biết dượng thằng Tí, ông Ba Phép, là người hung dữ như thế nàọ Nghe nói ông ta có tà phép, nên đã làm mê má thằng Tí. Mỗi lần ổng uống rượu vô là lôi má con thằng Tí ra đánh và hành hạ đủ kiểu, đủ cách. Vậy mà má thằng Tí vẫn không chịu rời bỏ ông ta. Phải chi ông ta đẹp trai hay nhà giàu, có tài hay làm siêng cũng đành. Đằng này ông thuộc loại xấu trai lưng dài làm biếng.

Suốt ngày chỉ biết rượu chè, cờ bạc. Bởi vậy anh em thằng Tí rất ghét ông tạ Tuy ghét ông ta lắm, nhưng anh em thằng Tí chưa bao giờ làm phật ý ông ta một điều gì vì nó biết má nó rất thương ông tạ Thằng Tí ra dấu bảo tôi im lặng để xem chuyện gì tiếp tục.

Ông Ba Phép bú vú Má Hai một hồi rồi từ từ tuột cái quần satan đen của Má Hai rạ Má Hai không mặc quần lót nên để nguyên cái lồn to dền trước mặt ông Ba Phép. Lần đầu tiên tôi thấy cái lồn của người lớn. Nó không u lên một cục như lồn mấy đứa con nít trong xóm mà nó đen thui. Lông mọc từ trên mu xuống hai mép. Những sợi lông đen, mướt rượt.

Ông Ba Phép dùng hai ngón tay bạch cái lồn Má Hai ra. Cái lồn Má Hai đỏ hồng, phập phồng, có một khẽ hở dài xuống gần tới lổ đít. Ông Ba Phép đưa lưỡi liếm cái khe hở lồn Má Hai. Cái lưỡi ông đánh lên đánh xuống, thò ra thụt vào trong lổ lồn của Má Haị Tôi nhìn thấy và rùn mình. Tôi thường nghe mấy đứa trong xóm chưỡi lộn đồ bú lồn, đồ bú cặc, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai bú lồn. Bây giờ thấy dượng thằng Tí bú, người tôi bổng run lên bần bật.

Bú liếm một hồi, ông Ba Phép tuột cái quần xà lỏn của ông ra.

Đập vào mắt tôi là con cặc ông đen xì. Nó dài ngoằn, đầu tấc bóng lưỡng. Thân cặc thì đen, nhưng đầu thì
đỏ, giống như cái câu mà tôi thường nghe nói, "cặc chưa già nữa đỏ nữa đen." Ông Ba Phép cầm con cặc trong tay mà sụt lên sụt xuống cho con cặc cương cứng. Rồi ông cầm con cặc cạ cạ vào hai mép lồn đỏ au của Má Haị Má Hai cự? mình theo đà con cặc ông Ba Phép. Mông Má Hai hích hích theo con cặc. Cạ cặc vào lồn một hồi thì nước lồn của Má Hai ứa ra, chảy thành dòng ướt mẹp con cặc ông Ba Phép. Ông từ từ cầm con cặc ấn nhẹ vào lồn Má Haị Lồn Má Hai lúc này nứng lên, xưng vù, hột le lòi ra cong quập xuống như một hạt đậu trắng. Ông Ba Phép cạ con cặc ông vào đó rồi ấn ấn. Con cặc ông chạy vô lồn Má Hai.

Phập! Má Hai thức dậy và la lên như thể heo chọc tiết. Thường tụi tôi chọc Má Hai, Má cũng không la to bằng bay giờ.

Má Hai xô ông Ba Phép rạ Ông chỉ bật ngữa tí rồi nhanh như cắt, ông chụp lấy cái quần xà lỏn của ông bịt mồm Má Hai và nói:
- Hai nằm yên đi, mai anh Ba cho bao gạo.

Vừa nói ông vừa đè Má Hai xuống. Chắc có lẽ nghe cho bao gạo nên Má Hai nằm im. Nãy giờ tôi đứng ở ngoài xem diễn biến nên không để ý đến cái lồn Má Hai, giờ nhìn lại thấy nó loan vết máu và bầy nhầy trên mặt ván. Ông Ba Phép trèo lên mình Má Hai và đút con cặc ông vô lồn Má Hai mà nắc lia nắc lịạ Những tiếng phành phạch chèm nhẹp của hai bộ phận lồn cặc đập vào nhaụ Tiếng thở phì phò của ông Ba Phép, tiếng la, rên rĩ của Má Hai....trong buổi trưa nắng.

Má Hai lúc đầu đau đớn, nhăn mặt, nước mắt trào ra. Nhưng dần dần Má Hai rên rĩ nghe có vẽ Má Hai đang hưởng thụ và sung sướng. Nắc một hồi ông Ba ông ghì Má Hai rồi nằm dài trên mình Má. Con cặc ông bầy nhầy ướt đẫm với máu trào ra khi ông nằm sang một bên. Con cặc ông sìu xuống.

Ông lấy cái quần satan đen của Má Hai mà lau con cặc dính đầy máu và khí của mình. rồi trao nó cho Má Haị Ông lấy lại cái quần xà-lỏn đầy nước dãi của Má Hai mặc vào và nói với má:
- Trưa mai Hai qua nhà anh Ba, anh Ba đông cho một bao gạo. Nhớ qua lúc chi. Ba đi ra mương.

Miệng Má Hai hai hàng nước dãi trào ra, giọng ngọng ngiệu, Má Hai lấp bấp:
- Dxa...ân Bơ...

Sau khi ông Ba Phép đi rồi, chúng tôi lặng lẽ rời chỗ cũ không đứa nào nói với đứa nào một lờị Mỗi đứa ôm một mối suy nghĩ riêng.

Sau cái ngày hôm ấy, tôi thường qua nhà Má Hai rình xem dượng thằng Tí đè Má Hai mà nắc. Chuyện xảy ra được vài tháng thì dân trong làng bắt đầu biết chuyện lẹo tẹo giữa ông Ba Phép và Má Hai. Họ gặp ông ở đâu là mắng tới đó.

Con nít trong làng hà rầm đi xem ông đụ ông nắc. Ông Ba Phép vì quá xấu hổ nên trốn làng đi đâu mất biệt.

Sau đó vài tháng thì nhà tôi được đi Mỹ theo diện HO, tôi không còn đi rình xem Má Hai nữạ Tôi nghe nói sau khi tôi rời nước được mấy tháng thì Má Hai sinh ra một thằng con trai. Bây giờ tôi ngồi viết lại câu chuyện này chắc thằng con của Má Hai cũng gần bằng tuổi của tôi hồi đó.

Hết

Má Vợ Tui

Tui vượt biên qua Đức lúc gần 20 tuổi. Sau mấy cuộc tình không đi tới đâu, tui lấy vợ năm 30 tuổi. Hạnh, bà xã tui, là con gái nhà giàu miền Nam lâu đời. Nàng có học thức, dễ thương duyên dáng, bặt thiệp, và được mọi người chung quanh thương mến.

Nhiều lúc tui tự hỏi tại sao nàng lập gia đình với tui, một tên công chức tầm thường, gốc con nhà lao động. Hay là bả mê cái mã điển trai và tài ca vọng cổ mùi mẫn của tui? Hay là tên tui là Phúc nên chúng tui nên duyên chồng vợ? Dù sao đi nữa, tui cũng rất yêu nàng và rất bằng lòng với cái hiện tại của tui.

Tối hôm động phòng, tui khám phá Hạnh đã thất trinh. Tui cũng hơi buồn, nhưng biết làm sao hơn! Nói cho công bằng, tui cũng đã mần mấy đứa bồ trước khi lấy nàng. Vì Hạnh người Nam, lại đi du học từ lâu, nên nàng ăn nói tự nhiên bạo dạn về mấy chuyện tình dục. Nàng thường xuyên trao đổi kinh nghiệm phòng the với các chị em bạn gái Việt Mỹ. Hạnh sành sỏi lạc thú gối chăn, nàng cho tui hưởng đủ kiểu, đủ chỗ. Khi làm tình nàng hay riên xiết làm tăng cường độ khoái cảm của chồng. Lâu lâu chúng tui lại mướn video con heo về coi để hâm nóng đòi sống nhục dục. Nói chung, Hạnh là người tình tuyệt diệu và tui chẳng mong muốn gì hơn.

Sau khi chúng tui lấy nhau 5 năm, Hạnh bảo lãnh ba má và hai đứa em trai Tấn và Đạt qua Dortmund. Ba má vợ tui thiệt xứng đôi vừa lứa, kể cả tên gọi. Không biết ngẫu nhiên hay định mạng, mà bả tên Giàu ổng tên Sang, giống như vợ chồng tụi tui là Hạnh Phúc vậy. Ba Sang gốc nhà giàu trong thành phố. Ổng truớc học trường tây, rồi sang Pháp du học. Sau này ổng làm lớn trong chánh phủ nên bị chánh quyền cộng sản cho đi học tập cải tạo hơi lâu. Ba Sang chừng 65 tuổi, tóc muối tiêu, da thịt đỏ hồng, mặt mũi phương phi, dáng dấp đường bệ.

Má Giàu gốc con nhà đại điền chủ. Bả trước học trường đầm, rồi về nhà trông coi đất đai bên ngoại trước khi lấy ba Sang. Vì lúc nào cũng nhàn hạ, ăn trên ngồi trước, ngay cả lúc ba Sang đi học tập nên bả coi còn đặng lắm, dù đã xấp xỉ lục tuần. Má vợ tui cao ráo, hơn Hạnh gần nửa cái đầu. Vóc dáng bả tròn trịa, phốp pháp, da dẻ trắng hồng mịn màng như con gái. Má Giàu mũi cao, mắt to, tóc còn đen nhánh, chỉ bị vài sợi bạc. Theo má Giàu kể, bả chỉ mọc tóc bạc trong khi ba Sang đi cải tạo. Hạnh nói: "Ngày xưa má em đẹp nhứt tỉnh, nhưng bả nhứt định không chịu ai trong tỉnh hết. Sau này má em gặp ba em đi Pháp về bả mới chịu vì ba em phong nhã và nhẩy đầm giỏi."

Mấy tháng đầu, cả nhà vợ tui ở chung với Hạnh và tui. Ở chung thì cũng vui nhưng buổi sáng rất bất tiện vì nhà chỉ có một phòng vệ sinh. Sau nửa năm, quen nước quen cái, nhà vợ tui dọn ra ở riêng. Một thời gian sau, thằng Tấn lên Hamburg còn thằng út Đạt thì xuống Bonn. Hai đứa học nội trú trong trường, mỗi năm chỉ về nhà một lần. Vì thế ba má vợ tui dọn vào một căn chung cư 2 phòng gần nhà vợ chồng tui cho dễ bề qua lợi.

Từ lúc ba má vợ tui ở riêng, ổng bả có vẻ mất hạnh phúc. Những khi Hạnh và tui qua chơi, ổng bả hay cãi vã trước mặt con gái và rể. Tui đoán ổng bả "cơm không lành canh không ngọt" vì nhiều lý do. Trước hết, làm sao ổng bả kiếm được bạn bè Việt Nam cùng nguồn gốc thượng lưu ở cái thành phố Dortmund cỏn con này? Hai nữa, ba Sang không biết lái xe, cho nên ổng bả gần như ở nhà suốt ngày. Ba Sang cũng hơi bị bệnh mất trí nhớ mà má Giàu thì không biết cách săn sóc ngưòi bệnh kiểu này.

Một hôm khi tụi tui qua thăm hai ổng bả, má Giàu gọi nàng vô phòng tâm sự rất lâu. Tối về Hạnh kể cho tui như sau:
- Ba má trước khi qua đây không ăn nằm vơi nhau mấy năm rồi. Bây giò ba ăn phảì cái gì không biết cứ đòi chơi má hoài.
Tui thầm nghĩ bà còn nước còn cái như vậy mà ổng không dùng, uổng quá. Tuy vậy ngoài mặt tui vẫn thản nhiên nói:
- Thì bây giờ ba má em hết chuyện làm, hết trách nhiệm rồi. Cứ ăn no rồi xem phim khiêu dâm trên TV làm sao ổng chịu nổi!
Hạnh trả lời:
- Như vậy thì cũng đành đi. Nhưng ba dạo này hấp tấp lắm. Cứ lên giường là đòi vô liền, không chịu sửa soạn gì hết. Má thì hơi khô nên chơi đau lắm, còn ba làm xong là dọt. Má không hài lòng, không cho ba chơi nên ba hay tìm cách rầy rà má.
Tui góp ý:
- Hay là em mướn video con heo về cho ba má em coi dể ba em bắt chước.
Hạnh khen chồng:
- Anh nói có lý, vậy mà em nghĩ chưa ra. Nhưng mấy cái phim mình coi đâu thích hợp cho ba má.
Tui khuyên nàng:
- Thì em chọn mấy phim người già làm tình đó, thiếu gì. Nhưng mình có thể coi trước cho chắc ăn.

Cuối tuần đó, vợ chồng tui thuê 2 phim về xem thử. Phim đầu có mấy ông bà già tóc bạc làm tình kiểu gia đình. Phim này Hạnh chấm vì có cảnh mấy ông già bú liếm lồn mấy bà trước khi chơi chó. Cảnh mấy bà già vú xệ, bụng bự, vạch lồn banh đít ra chờ đụ làm tui nổi hứng, cương cứng ngắt. Phim thứ hai còn dâm hơn, có mấy bà điếm già, thuộc hạng bà ngoại bà nội chơi đủ kiểu mấy tên trẻ tuổi cặc bự, trong đó có cả thằng da đen. Phim này bị Hạnh chê vì mấy bà lớn tuổi quá. Còn tui thì coi nục quá chịu không nổi, đè Hạnh ra đụ liên tiếp mấy cái.

Sau trò video tui thấy ba má vợ tui có vẻ đầm ấm hơn một chút. Tháng sau ba Hạnh nối liên lạc được với một ông bạn cũ cũng sống gần đó. Điều này làm ông vui lên rất nhiều. Một hôm vợ chồng tui mời ba má Hạnh qua nhà chơi cuối tuần. Coi TV xong, hai ổng đòi đi ngủ sớm. Lúc đi ngang qua phòng hai ổng bả, tui nghe tiếng lục đục trên giường và tiếng ổng thở hổn hển. Biết là hai người làm gì rồi, tui nổi hứng lên rủ Hạnh đi ngủ. Vì vội vàng quá, tụi tui chỉ khép cửa phòng hờ hờ. Hôm đó vì hơi men, tui đụ Hạnh lâu hơn bình thường làm nàng rên xiết thỏa mãn. Trong lúc vợ chồng tui làm tình, tui có cảm giác là lạ như ai đang nhìn lén. Chơi xong, tôi ra đóng cửa phòng chặt lại thì thấy có bóng người vội bước vào phòng ba má Hạnh.

Vì tui làm công chức thành phố, nên được nghỉ nửa ngày mỗi tuần. Một buổi trưa tui đang ở nhà thì má Giàu gọi sang chơi có chút việc. Qua nhà ổng bả, tui không thấy ba vợ tui đâu mà má Giàu chải tóc, đánh mặt và xức nước bông như sắp đi đâu. Tui hỏi:
- Ba Sang đâu má?
Má vợ tui trả lời:
- Ối, ổng đi thăm bạn rồi, chút nữa về liền hà.
Rồi bả mời tui ra ghế sofa uống bia nói chuyện. Má Giàu hỏi tui hết chuyện trên trời đến chuyện dưới biển. Rồi bà chuyển qua chuyện gia đình tui, sống hạnh phúc như thế nào, có bao giờ cãi nhau không vv. Bả hỏi tới đâu, tui trả lời róp róp tới đó. Ngập ngừng một chút, bà hỏi tỉnh queo:
- Má nghe con làm tình hay lắm phải hôn Phúc?
Tui sượng chín người trước câu hỏi quá đột ngột và sống sượng của bà má vợ, nhất là vì bà là người có học, có địa vị. Thiệt đúng là má nào con nấy, dâm quá trời à! Tui trả lời ú ớ:
- Thì người ta sao mình vậy thôi má. Mà sao má hỏi gì kỳ dậy?
Bà liền đưa bàn tay mập mạp mềm mại ra nắm tay tui rồi hạ giọng:
- Má nói thiệt cho con biết luôn. Dạo này ba con Hạnh đòi hoài hà. Má thì lớn tuổi, hơi khô, khó tới lắm. Còn ổng thì vừa vào là ra liền, có khi còn "khóc ngoài quan ải" nữa Phúc ơi! Lâu ngày má khó chịu bực tức trong người lắm."
Tui nói chống chế:
- Thì má nói ba xài tay, xài miệng cho má sướng.
Má vợi tui có vẻ tức giận:
- Ổng coi vậy chứ ích kỷ lắm. Xịt rồi là xong. Lâu lâu ông mới dùng miệng chút đỉnh, mà chỉ là lấy lệ. Mà cái đó làm sao bằng thứ thiệt Phúc!
Bả kể thêm:
- Con nhớ hôm ba má đến nhà hai vợ chồng con hôn? Tối đó ông vừa vô là ra liền, rồi ngáy khò khò. Má giận quá tính xuống coi TV, dè đâu qua phòng con thấy tụi bây đang làm nhau. Thấy Phúc chơi con Hạnh mà muốn ham luôn. Hay là Phúc thử má luôn đi?
Tuy đã đoán ra phần nào hậu ý của bà má vợ, câu đề nghị trắng trợn của bả cũng làm tui giật nẩy mình. Nuốt nưóc miếng, tui trả lời:
- Lỡ Hạnh hay ba Sang mà biết được mệt lắm má ơi!
- Ủa, chuyện này trời biết, đất biết, Phúc và má không nói thì ai biết?
Má Giàu làm tui bối rối không ít. Từ hồi coi cái video quái quỷ đó, đầu óc tui bị ám ảnh muốn 'chinh phục' mấy bà Việt Nam lớn tuổi một lần cho biết. Trong mấy bà già mà tui quen biết có ai sexy và tiện lợi bằng má Giàu đâu? Nhưng tui sống với Hạnh quá êm ấm, tui không dám phản nàng. Lỡ đến tai Hạnh, tui sợ đánh mất tất cả những cái mà hai đứa tui gầy dựng bấy lâu nay.

Thấy tui lâu quá không trả lời, má Giàu lấy hai tay nâng mặt tui lên mà hun. Có lẽ bà đã tính kỹ nên hơi thở bà sạch sẽ thơm tho, người bà nước bông thơm phức. Theo phản ứng tự nhiên của đàn ông, tui hé miệng ra hun lại bả. Thế là bả thè cái luỡi dài vào miệng tui rà rà rồi nút lưỡi làm tui sướng mê hồn. Phải công nhận hun bả đã thiệt, hay hơn con bả nhiều. Máu tui dồn xuống hạ bộ, con cu tự động cương phồng ra. Như biết trước, má Giàu thò tay xuống cởi thắt lưng tui, kéo phẹt mơ tuya, bỏ tay vô quần lót tui mà vọc. Ngưòi tui nóng lên, tinh dịch ứa ra đầy tay má Giàu. Con heo lòng nổi dậy, tui quên hết Hạnh, ba Sang, hay những nỗi lo sợ đâu đâu. Trước mắt tui bây giờ không phải là bà má vợ mà chỉ là một người đàn bà lớn tuổi, thèm khát xác thịt lâu ngày và sắp chia xẻ cực lạc ái ân với tui.

Tui thò tay vào áo má Giàu, luồn trong nịt mà xoa nắn vú trong khi tiếp tục nút lưỡi bả. Một lúc, thấy hơi vướng bận, tui nhanh tay cởi áo má ra và giúp bả gỡ cái nịt vú màu đen. Nịt vừa rơi xuống là tui sung sướng đến sững sờ. Tuy biết má Giàu thuộc hạng "có da có thịt" tui cũng không ngờ vú bả to đến thế! Vú má Giàu to gấp rưỡi vú Hạnh, và gần bằng trái dưa nhỏ. Tuy đã trọng tuổi, vú má không xệ như mấy bà già đóng video. Hai núm vú bả nâu hồng to như đồng tiền cắc, còn hai đầu vú đứng thẳng như hai cục gôm cuối cây viết chì. Điều này chứng tỏ má bị kích thích lắm rồi!

Thích quá, tui ghé mặt vào một bên vú mà bú, mà liếm, mà mút, còn tay kia thì vừa bợ, vừa xoa, vừa bóp, vừa vân vê đầu vú. Sau một lát tui lại đổi bên, có khi còn cắn nhẹ vào đầu vú bả nũa. Má Giàu hứng quá vừa nắn bóp cặc tui, vừa rên lên:
- Bú mạnh nữa đi Phúc. Bú mạnh như con Hạnh hồi còn nhỏ đó!
Ý tưởng bú liếm đôi vú đã nuôi dưỡng người vợ yêu quý của tui làm tui hứng hết trớn. Chưa đã, tui còn cởi áo tụt quần xuống lấy cặc ra. Vừa thấy là bả la to:
- Úi trời ơi, Phúc ăn gì mà của quý to cứng quá vậy con? Ba con Hạnh hồi trai tráng cũng thua Phúc xa. Vậy là má sắp sướng lắm rồi!"
Tui đúng lên, đưa con cặc cứng lên đôi vú to tướng của bả mà chà. Sau khi cọ xát hai núm vú, đầu vú, tui lại ép hai vú bả lại mà chà cặc vô giữa. Tuy cu tui cũng đáng kể, nó nằm gọn lỏn giữa hai bầu vú của bả. Nhìn mặt má Giàu, tui thấy bả lim dim mắt, tận hưởng khoái lạc cuộc đời.

Một lát sau, tui đè ngửa bà xuống nệm sofa. Tui từ từ hun hít tai, mặt và cổ bả. Má Giàu bị nhột, cười hắc hắc và nổi da gà. Tui nâng hai cánh tay no tròn của mà hun liếm hai chùm lông đen thui trong nách bà. Mùi hương nồng nàn ở nách bả làm cặc tôi càng tăng độ cương cứng. Bây giờ tui xoay người lại cho bả bú cu trong khi tui chà bóp và hun hít chùn chụt bụng mỡ và rún của bả. Má Giàu bú liếm cặc tôi thật ngon lành như trong phim video mà Hạnh mướn cho má xem. Tinh dịch tui chảy tràn trề vào miệng bả, chảy tới đâu bả liếm tới đó làm tui sướng cu đéo tả.

Sợ xuất tinh sớm, tui rút cu ra khỏi miệng má Giàu, lật xấp bả lại và tụt quần pyjama, quần xì đen bả ra. Đôi mông tròn trịa, mịn màng của bả làm tui hứng chí, vạch mông bả ra lấy cặc ra chà vào hai kẽ đít. Lâu lâu tui lại làm bộ quá đà, đụng vào vòng lỗ đít đen đen của bả. Mỗi lần như vậy má Giàu lại rên lên vì khoái cảm. Tui cũng không quên dùng tay săn sóc hai cặp đùi mập mạp, gợi dục của bả. Nhờ hoạt động thể thao lâu ngày nên da bả tuy mềm mại mà bắp thịt lại săn chắc, thành ra đấm bóp chỗ đó rất là sướng khoái.

Một lúc sau, tui lật ngửa bả lại. Bây giờ tui mới thấy lồn má Giàu, chỗ vợ tui ra đời. Trong video tui thấy mấy bà già tây rụng lông lồn gần hết. Trái lại, lông lồn má Giàu đen nhánh, xoăn xăn, mọc bừa bãi, lan đến hai bên háng, trông thật gợi dục. Không phí thì giờ nữa, tôi nút lưỡi má, một tay tay bóp vú, một tay chà xát hột le và hai mép lồn, lâu lâu tôi lại móc vào âm đạo má. Má rên lên xúc cảm. Vài phút sau, tôi ghé miệng xuống bú liếm hột le và mép lồn má. Xong rồi tui vạch hai mép lồn ra thọt luỡi vào âm đạo má mà quậy. Lúc nào tui cũng cố liếm trúng điểm cực khoái của đàn bà. Má Giàu rên xiết to hơn trong khi nước dâm của má bắt đầu rịn ra. Nước dâm của bả sệt sệt, hăng hăng, nặng mùi hơn nước dâm của Hạnh. Vì biết má bị khô, tui cố ý không mút nước dâm mà còn nhả thêm nước miếng của mình vào. Lâu lâu tui lại chọc lưỡi vô liếm vòng đít má, làm má nhột cười hắc hắc.

Môt hai phút sau, má Giàu kêu:
- Thôi vô đi Phúc, má chịu hết nổi rồi con.
Biết má nục quá rồi, tui ghé tai má nói nhỏ:
- Em là má Hạnh chứ đâu phải má anh. Em nói "anh ơi lấy cặc đụ lồn em đi"
Tuy bả không quen ăn nói thô tục như vậy, nhưng thèm quá bà phải năn nỉ:
- Em là của Phúc rồi mà, lấy cặc đụ lồn em cho em đã anh ơơơiii!
Trước yêu cầu khẩn khoản như vậy, tôi chỉ còn cách banh lồn má Giàu mà ra mà đâm thằng nhỏ thẳng vào âm hộ bả. Tuy âm đạo má rộng, nhưng cu tui đút tới đâu là cơ lồn má bóp chặt tới đó. Vô sâu rồi, tui nói má khép chân lại để tui chà lên hột le cho sướng. Má ngoan ngoãn nghe lời, khép đôi chân mập lại, giam cu tui vào chính giữa.

Tôi leo lên người mà Giàu, chống tay kiểu hít đất, hun lưỡi má và nhấp ra nhấp vô. Lồn má khá trơn nên cu tui ra vô rất dễ dàng. Vì tui biết mà chơi lâu mới tới, nên tui nhấp rất nhẹ nhàng chậm chạp, trong khi không quên đè lên hột le má. Có lúc sợ ra sớm, tôi rút cu ra khỏi lồn má và móc sâu hai ngón tay vào âm hộ má. Bả bỏ miệng tui ra, la lên hốt hoảng:
- Đút vô lại đi Phúc, đút cu vô lại liền đi anh ơi!
Nghe má van cầu vậy, tui đút cu vô lại đụ tiếp. Lần này tui nhấp càng nhanh và mạnh hơn trước và bú vú má. Má Giàu sướng quá, rên rỉ:
- Trời ơi, sao đụ sướng quá vậy hổng biết!
Càm thấy má sắp đến tột cùng cảm giác, tui đụ sâu và mạnh gấp bội, có lúc như chạm tử cung của bả, và tăng áp lực đè hột le. Má Giàu chịu hết nổi, người vật vã oằn oại, hất hất lồn lên và hét to thấu trời xanh:
- Giàu tới rồi Phúc ơi!
Tinh khí tui nãy giờ đã tích tụ sẵn ở đầu cu. Thấy má Giàu tới, tui không giữ nổi nữa. Cặc tui giật giật liên hồi, bắn vọt một bãi tinh khí khổng lồ vào trong lồn má. Vừ lúc đó, nước dâm trong người má tràn ra hòa trộn với tinh khí tui, rỉ ra cả ngoài hai bên mép lồn. Vì biết má còn sướng lâu được, tui vẫn chịu khó nhấp nhấp và hun má. Đến khi cu tui nhỏ dần và tuột ra thì tui lại ghé mặt vào lồn bú hết dâm khí đặc sệt của má.

Vì hiểu kỹ thuật chơi rành rẽ, nên sau khi xịt, tui vẫn chịu khó ôm ấp, nâng niu, mơn trớn người má, lâu lâu tui còn nút lưỡi má nữa. Bây giờ má Giàu quen rồi, gọi tui bằng anh hay cưng ngọt xớt. Má nói thì thầm vào tai tui:
- Giàu nào đâu biết Phúc chơi sướng như thế. Ba con Hạnh thua anh xa. Biết dậy em bắt cưng làm từ hồi qua đây rồi!
Tui bóp bóp vú bả trả lời:
- Hạnh không chịu đâu cưng.
Má Giàu đáp lại tỉnh queo:
- Kệ nó chứ, nó hưởng anh 5 năm rồi, giờ đến phiên em. Mà Phúc chơi em hay nó sướng hơn?
Tuit nói thiệt:
- Âm hộ Hạnh nhỏ hơn của em, nhưng Giàu là trái cấm và của lạ nên Phúc thấy đụ đã hơn.
Câu trả lời thành thiệt của tui làm má Giàu đắc chí, bả thò tay xuống bóp bóp cu tui làm thằng nhỏ ngỏng lên lại. Sờ lồn má Giàu thấy vẫn còn ướt, tui lật bả xấp lại chơi chó. Kỳ này, vì mới xịt xong, tui đụ gần 10 phút mới ra làm má Giàu rất hài lòng.

Từ buổi trưa 'lịch sử' đó, má Giàu không đè nén nỗi tính dâm đãng từ nhỏ và sự thèm khát xác thịt lâu nay. Trước mặt mọi người, bả vẫn 'má má con con', nhưng sau lưng thì bả đòi hỏi tui phục vụ hàng tuần. Mỗi trưa giữa tuần, bả bắt tui qua thăm hay chở bả qua nhà tui để bầy cuộc mây mưa. Ba Sang thì chẳng biết gì. Dạo này ổng vui vì kiếm được bạn cũ và bả trở nên vui vẻ dễ dãi. Vì phí phạm sức trai, tui cũng hơi lơ là chuyện chăn gối với Hạnh. Nhưng nàng cũng chẳng nghi ngờ gì vì tui nói dối là việc làm trong sở cấp này rất bề bộn.

Có bữa tui vừa dũa bả xong thì Hạnh đi làm về sớm, thiệt là hú hồn hú vía! Má Giàu nói với Hạnh là má nhớ con qua thăm. Hạnh có vẻ cảm động, lo đi nấu mấy món ngon cho má. Nhìn nàng lăng xăng trong bếp, tui dạt dào cảm giác tội lỗi, hối hận và sợ sệt. Nhưng tay trót nhúng chàm, miệng đã quen đớp, biết làm sao hơn? Một tuần Hạnh đi công tác xa, ba má nàng mời tui qua ăn tối. Ăn xong, ổng đòi đi ngủ với bà, còn tui ngồi ngoài phòng khách xem phim con heo. Hưởng xong, ổng ngáy pho pho. Chưa thỏa, bả ra phòng khách bắt tui vô phòng vệ sinh khóa cửa lại chơi tiếp. Tui vừa đụ vừa run, chơi hoài hổng ra, càng làm bả sướng bạo.

Má Giàu thích thử kiểu lạ, nhưng bả vẫn thích nhất lối cổ điển nằm ngửa, vì kiểu này tui cạ xát hột le bả nhiều nhất. Mỗi lần bả chỉ thích một kiểu, nhưng đụ thật lâu cho đã. Thế nào tui cũng chơi qua, trừ thế ôm xốc bả lên. Có một lần tui ráng ôm bả lên chơi, nhưng bả quá đẫy đà, tui không xốc lâu được. Nhân dịp sinh nhựt của má Giàu, tui mua tặng bà một con cu nhựa đen đủi, bự khổng lồ. Lâu lâu bả cũng dùng cặc này thủ dâm, nhưng bả nói thẳng bà thích cu sống hơn. Có một lần động tình quá, má Giàu cho tui phá trinh lỗ đít 60 tuổi của bả, dù bà sợ đau lắm. Chơi lỗ đó chặt quá, tui sướng quíu cu, không giữ lâu được. Tiện tay, tui cầm con cặc giả đút thẳng vào cái lồn mộng nước dâm của bà. Kiểu đụ hai lỗ một lúc này làm bà sướng đến chín từng mây!

Cuộc đời tui bây giờ là như thế đó. Sáng đi làm, trưa đụ má, tối chơi con. Đời sống tình dục của tui thiệt là phong phú, hai má con, đủ kiểu dủ chỗ. Nhưng không biết má Giàu muốn tui làm đến lúc nào? Nếu Hạnh có con thì tính sao? Lỡ ba Sang hay Hạnh khám phá ra chuyện bỉ ổi này thì sao? Giá tui sẽ phãi trả là gì? Tui không bao giờ dám nghĩ đến những chuyện đó!

Hết

Má Bạn

Từ hồi thử lửa với bà má vợ, tui trở nên ghiền bả vì nhiều lý do. Bả già mà còn ham chơi tức là dâm lắm, nghe bả rên xiết chịu không nổi. Bả có tuổi rồi nên thoải mái với cơ thể, tui muốn làm kiểu nào, chỗ này cũng được. Bả dù sao cũng dạn dầy kinh nghiệm hơn 40 năm nay. Da thịt bả mỡ màng êm ấm nên cưỡi bà đã lắm. Hơn nữa, bả đã tắt kinh, tui muốn đụ lúc nào bả cũng sẵn sàng.

Có điều bả hơi khô nên tui phải sửa soạn bả khá lâu. Bà vào hạng đẫy đà nên tui ôm xốc nên chơi không nổi. Vả lại, chơi hoài thét chán, tui muốn thử một bà khác. Đúng là trời thương kẻ gian dâm cho tui gặp lại thằng Long.

Thằng này là bạn nối khố của tui khi xưa. Hai đứa đã từng mài đũng quần từ tiểu học đến hết trung học. Năm lớp nhứt, tui hay ghé qua nhà nó ôn bài thi đệ thất, có khi còn ăn uống và ngủ lại nhà nó nữa. Ba má nó thương tui như con ruột, má nó lâu lâu cho tui tiền mua đồ chơi. Khi lên đệ nhị cấp, hai đứa học khác ban và nhà nó đổi đi xa, nên tụi tui dần dần ít liên lạc. Sau khi tui đi định cư bên Đức thì bặt tin nó luôn.

Gặp nhau nơi đất khách quê người, hay đứa tui mầng mầng tủi tủi, rủ nhau đi uống bia nói chuyện. Hóa ra số trời run rủi, thằng Long cũng qua Đức chỉ sau tui vài năm, nhưng nó ở miền nam nước Đức. Nó kể đã lập gia đình gần 10 năm nay với vợ Việt. Vợ chồng nó có hai đứa con, một trai một gái. Sau khi ba nó qua đời tại Việt Nam, thằng Long bảo lãnh má nó qua sống hú hí với hai đứa cháu nội. Nhưng má chồng nàng dâu không hạp, má nó nhất quyết dọn ra ở riêng. Một hai năm trước, gia đình thằng Long và má nó dọn tới thành phố này, nhưng má nó vẫn xin chung cư nhà nướùc ở một mình. Điều này làm nó khổ tâm không ít.

Sau lần hội ngộ đó, tụi tui tổ chức cho hai gia đình đi picnic chung Không biết tại sao bà xã tui khinh ghét vợ thằng Long ra mặt? Từ đó, tụi tui biết là phải tránh cho hai bà xã đụng độ nhau. Cuối tuần sau đó, thằng Long rủ tui đi thăm má nó. Nhớ mối tình cảm của má nó dành cho tui khi xưa, tui ghé tiệm tàu, mua trà bánh và bánh hỏi heo quay cho bảù. Thấy tui mua quà rất tươm tất, thằng Long lộ vẻ hài lòng ra mặt.

Khi tụi tui đến, má thằng Long đã chờ sẵn từ lâu. Thấy lại má nó sau bao nhiêu năm, tui hơi chưng hửng vì bả không cao lớn như trong trí nhớ của tui. Bả thấp hơn và cũng ốm hơn bà xã tui một chút. Nhưng làn da bả thì vẫn trắng mịn như ký ức mơ hồ của tui. Má Long trẻ hơn má vợ tui chừng 4, 5 tuổi. Tóc bả đã hoa râm có lẽ vì bả cực khổ hơn má vợ tui, nhưng má Long vẫn còn phảng phất nép đẹp thời son sắc. Vì biết có khách đến nhà, nên bả trang điểm kỹ lưỡng và đeo chuỗi ngọc xanh rất lịch sự.

Má thằng Long nhận quà tui cho với nét mặt thương mến. Thấy tui cao lớn trưởng thành, bả không dám gọi tui là con như xưa, mà chỉ gọi tên:
- Cảm ơn Phúc. Ủa, ai nào ngờ Phúc lớn lên to cao, đẹp trai như vầy!
Còn tui thì vẫn xưng con như ngày xưa, và gọi bả bằng dì Huyền, là tên con gái của bả. Sau một chầu trà bánh, dì Huyền mời tui và thằng Long ở lại ăn tối.

Trong lúc ăn uống, tui nhắc lại chuyện cũ, dì Huyền sáng mắt lên và trở nên nói nhiều. Nhìn đôi môi dì Huyền chuyển động, một ý tưởng hắc ám len lén vào óc tui, mãi vẫn không tan đi. Ý niệm này làm người tui nóng lên, và dương vật phồng ra, nhưng tui để chân dưới bàn nên không ai thấy. Khi chào từ giã dì Huyền, ý niệm ban đầu đã nhen nhúm thành một chương trình.

Từ đó tui gọi điện thoại và lại thăm dì Huyền thường xuyên. Có khi tui chở dì đi chợ tàu mua đồ khô, khi thì đi khám bác sĩ, lúc thì trả tiền thuê nhà. Tui làm được mấy chuyện đó vì làm công chức có nhiều thì giờ rảnh. Dì Huyền rất hài lòng vì dì không biết lái xe và chưa rành tiếng. Thằng Long thì khỏi nói, nó cảm kích ra mặt vì nó làm trong hãng xưởng, không có thì giờ lo lắng cho má nó. Cuối tuần thì vợ con thôi thúc, nó cũng chẳng có nhiều dịp lo cho má. Cả hai má con thằng Long chẳng bao giờ nghĩ đến hậu ý tối thùi lui của tui.

Một hôm trưa thứ bẩy, tui và thằng Long dợt quần vợt với nhau. Chơi xong nó về nhà dẫn vợ con đi mua sắm, còn tui thì tạt qua thăm má nó. Dì Huyền ra mở cửa cho tui với cặp mắt hoen đo, vì vừa cãi nhau xong với vợ thằng Long. Dì mời tui uống nước rồi hài tội nàng dâu. Có lúc xúc động quá, dì nấc lên. Nhân cơ hội tốt, tui xáp lại gần, một tay ôm eo ếch dì, một tay vỗ về ve vuốt cánh tay dì. Thấy dì không phản ứng gì, tui từ từ di chuyển bàn tay lên đùi dì. Nhận thấy thái độ hơi khác thường của tui, dì ngưng kể quay mặt nhìn tui, miệng vẫn còn hơi mở. Nhân cơ hội, tui ôm cổ dì, kéo mặt lại mà hun thiệt nồng nàn say đắm. Tui còn thè lưỡi vào miệng dì rà rà nữa. Sau một thoáng sững sờ, dì hun tui lại và nút lưỡi tui.

Nhưng bỗng nhiên dì đẩy mặt tui ra mà nói:
- Không được đâu Phúc, dì là má thằng Long mà!
Đã sửa soạn trước, tui trả lời:
- Dì là má Long chứ đâu phải má Phúc.
Dì than:
- Nhưng mà dì lớn hơn con nhiều quá. Vả lại, lỡ thằng Long hay bà xã con biết là chết!
Tui vừa xoa bóp người dì vừa dụ khéo:
- Làm sao mà ai biết? Dì lớn nhưng mà dì còn hấp dẫn quá đi. Phúc muốn làm tình với dì ngay từ lúc đầu gặp lại dì.
Không biết lối nói chuyện ngổ ngáo của tui công hiệu, hay cơn đòi hỏi xác thịt dâng lên, mà dì nghe xong vít đầu tui xuông hun tiếp.

Biết cá đã cắn mồi, tui vội cởi nút áo dì ra. Vì dì ở nhà không mặc xú cheng, nên vừa lột áo dì ra là tui thấy vú dì liền. Vú dì nhỏ nhắn, vẫn chưa xệ, núm vú hồng hồng nâu nâu. Đặc biệt là hai đầu vú của dì tuy ngắn, nhưng rất to, mầu nâu xậm. Chịu hết nổi tui ghé mặt sát vào vú dì vừa liếm, vừa ngậm trong miệng mút, lâu lâu lại cắn nhẹ. Chốc chốc tui đổi qua vú kia. Còn tay kia tui thọc vô quần xì líp của dì mà chà, mà bóp, mà móc. Những cảm giác hoan lạc từ quá khứ xa xưa quay về làm dì rên rỉ khoái trá.

Khi lồn dì bắt đầu rịn ướt, tui bế dì lên vào phòng ngủ. Thấy dì khá nhẹ, tui bắt đầu nghĩ tới những thế chơi thích hợp mà tui muốn thử từ lâu. Quăng dì lên giường một cách khá hung bạo, tui lột quần xì líp dì ra và tự thoát y. Vừa thấy con cặc to tướng, cứng ngắt và lõ đầu của tui, dì la lên:
- Trời đất quỷ thần ơi, của quý Phúc như vầy làm sao dì chịu nổi?
Không thèm trả lới dì, tui ra lệnh ngon lành:
- Huyền, bú cu anh đi!
rồi đưa thẳng cặc vào mặt dì. Dì đón nhận, lấy tay vọc cặc vài cái rồi say sưa bú liếm. Tui ngạc nhiên với tài làm tình bằng cu rất thành thạo của nàng. Tui thầm nghĩ: "mấy bà già này kinh nghiệm cùng mình ta!" Dì lấy tay vọc vọc cặc tui, dùng chót lưỡi liếm quy đầu rồi rà rà xuống thân cu. Một lát, dì hả miệng ra mút chặt cu tui, có lúc còn bú liếm bìu dái tui nữa. Lối thổi kèn điệu nghệ của dì làm tui sướng đéo tả, tinh dịch chảy tràn trề.

Trong lúc đó tui quay xuống hạ bộ dì, quan sát cái lồn đã sản xuất ra thằng bạn thân của tui. Lồn dì nho nhỏ xinh xinh, mu lồn cong lên, hột le nhỏ tí, hai mép dài mà thanh, thịt màu nâu đậm. Lông lồn dì lơ thơ, không rậm rạp như bà má vợ tui, nhưng đen láy chứ không nửa trắng nửa bạc như mái tóc dì. Nhìn lồn dì, tui khó mà tưỡng tượng được thằng Long chui ra từ lỗ nhỏ xíu này. Tui cúi mặt xuống hun hít, bú liếm, nựng nịu, mơn trớn hột le và hai mép lồn củadì. Khi tui thọc nhón tay vào lỗ âm đạo của dì thì nàng rùng mình, rên lên khá to. Thò lưỡi vào bên trong âm đạo, tui khám phá nước dâm dì có mùi rất kích thích khẩu vị, làm tui ăn lồn dì thực ngon lành.

Vì Huyền chưa hưởng đã lâu, nên nàng không chịu nổi kỹ thuật làm tình bằng miệng của tui. Nàng vật vã, rên rỉ rồi năn nỉ:
- Phúc ơi, vô liền đi, dì ướt quá rồi!
Muốn thử sức mạnh của mình, tui cắn tai dìø nói nhỏ:
- Bây giờ mà còn dì cháu gì nữa. Huyền gọi Phúc bằng anh hay cưng là Phúc lấy cặc đụ liền.
Không chần chờ, dì Huyền lập ngay lại ngay lời tui mới nói:
- Phúc ơi, anh lấy cặc cứng đụ lồn em đi cưng.

Tui đứng lên, kéo người Huyền dậy, lấy hai tay bợ đít nàng nâng lên cho lồn Huyền ngang tầm cặc tui. Huyền hiểu ý, lấy hai tay chống vô giường nâng người lên cho tui đỡ tổn sức. Tui từ từ đút con cu cứng vào trong lỗ âm đạo ướt rượt của nàng. Tuy từng trải, âm đạo của Huyền cũng còn khá nhỏ, có lẽ vì thiếu sử dụng lâu nay. Đút gần lút cán rôi tui bắt đầu nhấp tới nhấp lui, ban đầu còn chậm nhẹ và cạn, sau càng lúc càng nhanh mạnh và sâu hơn. Trong lúc đó, mấy ngón tay tui bóp chặt mông nàng, thỉnh thoảng tui lại chọt vào lỗ đít nàng mà sờ móc.

Lối làm tình mới lạ, vũ bão, cũng như gương mặt thèm muốn của tui mang Huyền vào một thế giới mới, một thế giới mà lạc thú nhục dục làm nàng mất hoàn toàn kiểm soát lý trí. Nàng oằn oại người, tuôn tràn dâm thủy và không ngớt rên la:
- Trời ơi, sao Phúc làm Huyền sướng thế này!
- Trời ơi, chơi đã quá!
- Phúc ơi, đút vô sâu nữa anh ơi, em sắp tới rồi!
Nhìn bộ mặt dâm đãng với mái tóc muối tiêu, nghe những ngôn từ buông thả, và nhìn thấy cặc mình ra vô trong lồn má bạn, tui biết không tự kềm chế được bao lâu nữa. Tui ấn cu thực sâu và cố đè lên hột le Huyền. Chịu đời hổng thấu, Huyền thét lên:
- Huyền tới rồi, Huyền tới rồi!
Vừa nghe là tui giựt cu, phun khí đầy lồn nàng. Tinh khí của tui tuôn ra như nước vỡ bờ, tràn ra ngoài hai mép lồn Huyền trắng đặc. Khi cặc tui ngừng giựt, tui nhấc Huyền lên nút lưỡi. Nét mặt nàng đầy vẻû thỏa mãn của người đã đến tột đỉnh ái ân.

Tui đặt Huyền xuống nệm rồi nằm xuống nghỉ mệt. Huyền khẽ nói:
- Huyền thiệt không ngờ hai đứa mình lại ra như vầy.
Tui liếm tai Huyền hỏi chọc:
- Như vầy là làm sao? Là Phúc đụ Huyền đó hả?
Huyền nhìn thẳng mặt tui đáp:
- Mà Huyền cũng không ngờ Phúc chơi hay quá. Nhiều lúc Huyền sướng quá, mất tự chủ luôn.
Câu nói thành thiệt của bà má thằng bạn thân thỏa mãn tự ái tui. Chợt nẩy ra ý mới, tui rủ dì Huyền đi tắm rửa.

Bước vô phòng tắm, vừa mở nước hoa xen, là tui đã ôm dì hun hít và xoa bóp tưng bừng. Bây giờ quen ăn, Huyền nút lưỡi tui sát rạt làm cu tui từ từ ngỏng lên đòi ăn. Một lúc sau, sờ thấy lồn Huyền ướt đẫm, tui ôm xốc dì lên, dựa lưng nàng vào vách phòng tắm mà đụ đứng như vũ bão. Nàng cặp chưn vào người tui. Rõ ràng là trong cuộc đời Huyền chưa chơi qua thế này. Sự kích thích quá trớn làm nàng rên xiết, la hét, vùng vằng. Chỉ vài phút sau là nàng thở hắt ra rồi tới. Nước dâm của Huyền trộn với tinh dịch của tui chảy ướt đẫm âm đạo nàng.

Chưa thỏa, tui xoay Huyền lại tính đụ chó kiểu đứng. Nhưng khi banh đít nàng ra, tui thấy lỗ đít tròn tròn đen den của nàng. Cái lỗ này trông vừa chặt, vừa hấp dẫn làm tui đổi ý. Tui liền thò ngón tay trỏ vào âm hộ Huyền và móc nước dâm ra chà lên lỗ đít nàng. Hơi nhột, Huyền hỏi tui làm gì vậy. Không trả lời, tui lấy xà bông chà vào cu cho trơn rồi nhắm thẳng lỗ đít nàng mà ấn vào. Huyền la lên nhưng vẫn banh đít cho tui vô. Thực là kỳ diệu vì đầu cu to tướng của tui xâm nhập lỗ đít nàng một cách khá nhẹ nhàng. Đút đến đâu tui thấy cơ đít nàng bóp chặt cặc tui tới đó. Tui không thể nào diễn tả hết các cảm giác sướng khoái khi vô cái lỗ rất đặc biệt này. Trong khi đó, tui móc hai ngón tay trái vào trong lồn Huyền, còn tay phải vân vê hột le nàng. Đã quá, Huyền rên rỉ và quay lại hun môi tui. Chỉ sau vài phút là tui sướng chịu hết nổi, bắn phụt tinh vào trong lỗ đít nàng. Cũng một lúc Huyền cũng gào lên và đến lần thứ ba.

Sau buổi ái ân nồng cháy đó, dì Huyền không rời tui ra được. Gần như ngày nào dì cũng gọi điện thoại vô sở giờ ăn trưa dụ tui lại đụ. Hôm nào tui không tới được là dì ra vô đứng ngồi không yên. Dì rất chiều tui nên tui muốn chơi kiểu nào thế nọ, dì cũng bằng lòng hết, miễn là tui đến nhà dì thường xuyên. Mà làm như dì cũng muốn tận hưởng những cảm giác hoan lạc mà dì thiếu vắng từ nhiều năm nay và trước khi cơ thể dì không còn cho phép. Khi ra ngoài, thỉnh thoảng Huyền cho tui dùng tay đụ lồn nàng, nhất là khi xem xi nê hay đi xe lửa ngầm lúc tối khuya. Một hôm coi chung video khiêu dâm, tui hứng quá đè Huyền ra đụ ba cú liên tiếp vào lỗ miệng, lồn và đít của nàng. Lỗ nào tui cũng xịt tinh, thực là mấy cú đụ để đời.

Không ai nghi ngờ gì hết vì dì Huyền và tui đóng kịch rất khéo. Thằng Long không hay biết gì cả, tuy rằng có lần tụi tui vừa mần nhau xong thì nó đến. Cứ gặp tui là nó cám ơn lia lịa mặc dù chính tui phải cảm ơn nó vì nhờ gặp nó mà tui mới cơm no bò cưỡi như vầy. Bà má vợ tui biết tui yếu sức đi, nhưng làm sao mà bả biết chuyện dì Huyền? Bả tưởng tui hết sức vì phục vụ cho bả nên hay chịu khó nấu mấy món ăn bổ dương cho ba vợ tui, rồi mời tui đớp luôn. Còn bà xã tui thì tưởng tui yếu sức vì áp lực việc làm trong sở, bả cho tui xuống cấp, mỗi tuần chỉ đòi hưởng một cú. Nhờ vậy, tui vẫn còn lây lất sống đến ngày nay kể chuyện cho quý vị nghe chơi. Xin quý vị làm ơn làm phước chúc lành cho tui.

Hết

Ma Chơi - Phần 3/3


Bỗng Jean giật bắn mình vì con mèo đen xuất hiện bất ngờ, từ phía sau nhẩy vọt vô trong bức tranh nàng vừa vẽ và biến mất. Gió từ từ dịu lại. Sóng nước nhấp nhô xa dần. Tiếng hải âu im bặt. Bức họa lại ph'lng lỳ những mầu sắc nàng vừa tô lên. Jean bàng hoàng tới sát giá vẽ nhìn thật kỹ bức họa. Mặt vải vẫn thẳng băng. Những đường nét nàng vừa vẽ cũng vẫn còn đó. Không có một đấu hiệu gì vừa có sự chuyển động trong tranh.

Bỗng một tiếng ầm vang lên như bom nổ làm Jean hoảng hốt, quay ngược lại phía sau. Hai cánh cửa vừa bật tung. Chắc chắn phải có một sức đẩy thật mạnh đập vô mới làm cho nó mở ra bằng một cách dữ dội như vậy.

Tiến hiện ra trước ngưỡng cửa như một vị hung thần. Chàng thét lên:
- Bây giờ mày còn chối cãi gì được nữa không hả?

Jean ngỡ ngàng, nhìn Tiến trừng trừng. Nàng chưa hiểu Tiến đang nói về vụ gì. Bởi vậy Jean im lặng chờ đợi. Tiến bước vô phòng, đóng ập cửa lại ngay. Chàng quay lại nhìn Jean khinh bỉ hỏi:
- Ngạc nhiên lắm phải không. Chưa kịp mặc quần áo vô nữa à.

Dù lúc nãy có ôm ấp Hưng, nhưng Jean nghe giọng nói của Tiến thì có lẽ chàng không biết chuyện vừa rồi nàng và Hưng làm tình ở bờ biển. Có lẽ chàng tưởng là nàng ngủ với ai đó trong phòng này, nên mới có thái độ như vậy.
Jean thét lên:
- Anh đang nói cái gì đó?
- Nói cái gì hả? Tôi đang nói cái mà bà vừa mới làm trên chiếc giường này, chứ còn cái gì nữa hả con đàn bà đốn mạt.

Jean sấn lại tát vô mặt Tiến một cái thực mạnh. Nhưng Tiến đã nhanh tay nắm lấy cổ tay nàng. Bẻ quặp ra phía sau, kéo lên làm Jean phải cong người cúi xuống. Nàng chu chéo:
- Buông tao ra, thằng khốn kiếp. Mày có biết đang làm cái gì đó không hả?
Tiến cười ha hả.
- Tới giờ này mà mày còn hù tao được nữa hay sao. Ở đây không có điện thoại cấp cứu 911 cho mày xử đụng đâu.

Nước mắt Jean dàn dụa, nàng cố vùng vẫy nhưng vô ích. Cánh tay Tiến cứng như thép nguội đã khóa chặt lấy tay nàng. Jean rít lên:
- Bây giờ mày muốn làm gì hả?
- Làm gì ư? Để tao xuống chiếc hầm bí mật của mày, lôi lên thằng chó đẻ nào vừa ngủ với mày trong căn phòng này rồi mới tính nhé.

Nói xong, không chờ Jean trả lời. Tiến xô mạnh nàng chúi đầu, té nhào về phía trước. Trong thế mất thăng bằng ấy Đầu Jean đập xuống sàn nhà, mắt đổ hào quanh. Nàng muốn xỉu đi được. Trong khi ấy Tiến hùng hổ chui vô phòng tắm, kéo chiếc khoen, lật tấm ván nắp hầm lên. Dù đầu đập xuống sàn nhà đau điếng. Jean cũng không khỏi ngạc nhiên sao Tiến lại biết trong phòng này có một căn hầm bên dưới. Từ hồi nào tới giờ nàng có nghe ai nói tới bao giờ đâu.

Jean cố chịu đau, lom khom bò lại bên Tiến. Trong khi Tiến cầm chiếc đèn pin, lục đục leo xuống chiếc thang dốc ngược. Bỗng một tiếng rắc vang lên và tiếng Tiến thét lên thực lớn:
- A... A...

Jean hốt hoảng, nhào mình lom khom nhìn xuống dưới hầm. Chiếc đèm pin vẫn còn chiếu sáng, rọi vô một bên thân thể Tiến. Chàng nằm sóng soài, thân thể đang co giật.
Jean la thất thanh.
- Anh Tiến... Anh có sao không?
Tiến vẫn nằm yên. Chiếc hầm không sâu lắm, có lẽ chĩ cao độ hơn đầu người. Dù có té từ trên xuống cũng đâu có tới nỗi chết được. Nhất là bên dưới lại là nền đất ẩm ướt thế kia, làm sao giết được Tiến nhanh như vậy.

Jean biết một mình không thế nào giúp gì được Tiến, nàng vội vàng mặc quần áo vô thực nhanh. Chạy lên nhà trên cầu cứu. Hai anh kỹ sư Mỹ nghe tiếng la thất thanh của Jean, hốt hoảng chạy ra. Hưng đi đâu tới giờ chưa về. Bởi vậy ba người lục đục tìm cách đưa Tiến lên khỏi căn hầm.

Một chiếc đèn điện được thòng xuống dưới. Bỗng anh kỹ sư Mỹ la lên:
- Trời ơi, anh Tiến bị rắn cắn chết rồi. Coi kìa, khủng khiếp quá đi.

Phương tiện liên lạc và cấp cứu ở Việt Nam đã không cấp thời cứu Tiến thoát khỏi tay tửthần. Khi người ta mang được Tiến lên, thân thể chàng đã cứng đờ. Miệng xùi bọt mép. Chàng đã té xuống dưới hầm vì chiếc thang tre mục nát, có lẽ ở đó đã mấy chục năm rồi. Hơn thế nữa, Tiến lại nằm đè lên ngay cặp rắn hổ mang và bị chúng mổ tứ tung khắp mình mẩy. Tai nạn xẩy ra thực bất ngờ. Không ai có thể lường trước được.

Tiến không có anh em ruột thịt gì ở Việt Nam. Nhưng một số họ hàng xa đã nghe tin ngay ngày hôm sau, lục dục kéo nhau về Nha Trang khá đông. Kẻ bàn ra, người tán vào về tang lễ của Tiến phải cử hành ra sao. Một số thầy cúng đã được người ta tự ý mướn tới tụng niệm cho người quá cố mà không cần ý kiến của Jean. Mặc dù hiện giờ chính nàng mới là người có đủ tư cách quyết định mọi sự.
Nhưng Jean cũng chẳng màng gì tới chuyện đó.

Lúc đầu, nàng định đưa xác Tiến về Mỹ chôn cất. Sau thấy họ hàng của Tiến có vẻ quá nhiệt tình với chàng về vấn đề để Tiến nằm lại nơi chôn rau cắt rốn của chàng, nên Jean cũng chiều ý mọi người. Đồng ý tổ chức chôn cất Tiến ở đây. Nhưng phải thú thực, chính Jean cũng không muốn dính dáng tới Tiến nhiều hơn nữa.

Nàng không thế nào tưởng tượng được, một người học thức như Tiến, lại giở giọng ăn nói đểu cáng, hạ cấp như vậy Hơn thế nữa, hành động vũ phu của chàng lại càng làm nàng kinh tởm. Nếu Tiến không chết, và những hành động đó xẩy ra ở Mỹ, chắc chắn Tiến vào tù rồi.

Bây giờ xác chàng đã được đặt vô quan tài đàng hoàng. Hưng cũng đồng ý cho phép Jean dùng phòng vẽ của nàng làm nơi cử hành tang lễ cho Tiến. Nàng đã thu dọn tất cả tranh ảnh đem về treo tại phòng ngủ, dành chỗ để quan tài Tiến và mọi người thăm viếng chàng. Jean cũng đồng ý để cho họ hàng Tiến giúp nàng tổ chức đám táng theo ý mọi người, như phong tục của họ.

Lẽ dĩ nhiên, nàng phải là một quả phụ bất hạnh. Trên danh nghĩa vợ chính thức, lo chôn cất chồng cùng với bao nhiêu đớn đau, buồi tủi. Bởi vậy nàng đã nhận được không biết bao nhiêu lời phân ưu cũng như an ủi, cho số phận đắng cay phải cam chịu.

Jean thấy thật mỉa mai và khôi hài làm sao. Bởi vì cái chết của Tiến quả thực là một giải thoát êm đẹp nhất mà chàng dành cho nàng. Lẽ dĩ nhiên, đó không phải là hảo ý của chàng rồi. Bây giờ, hơn lúc nào hết, những lời êm dịu ngọt ngào của Hưng văng vẳng bên tai nàng. Đêm thực khuya, mọi người đã đi ngủ hết, Jean cũng lên giường ngay từ chợp tối. Những bận rộn và căng thẳng của những ngày qua làm nàng lả đi vào giac mộng. Nhưng tới quá nửa đêm, tự nhiên Jean thức giấc. Thân thể nàng run lên vì cặp mắt ma quỉ lại hiện về ngay trong phòng ngủ của nàng.

Chiếc mền từ từ bị kéo lệch qua một bên, để thân thể Jean trần truồng lồ lộ. Hai tay nàng tự động đưa lên che bộ ngực. Nhưng không hiểu sao lại là những hành động xoa bóp, nhào nắn kích thích tột cùng. Hai chân nàng cố khép thật kín, nhưng lại là cử động cong cớn, vặn vẹo của sự sảng khoái đê mê tuyệt vời.

Jean há miệng thực to, muốn thét lên. Nhưng lưỡi nàng nhưcó người ngậm cưng, nút chặt. Tiếng thét thành lời rên rỉ đê mê. Nàng mở mắt trừng trưng như trợn ngược con ngươi. Những khoái cảm rợn ngươi dâng trào không thế nào kìm hãm được. Trên tường, bức họa "Mắt biển" nàng còn đang vẽ dở dang như chuyển động, sóng nươc dâng trào, giông tố cuồn cuộn. Cặp mắt trở nên đỏ ao như máu, đôi lông mày nhíu lại và xếch ngược.

Trong lúc điên cuồng với sự kích thích ma quái đó. Bỗng cửa sổ bật tung. Gió lạnh từ ngoài thổi vào phòng ào ạt như một cơn lốc. Tiếng gió rít lên như ma kêu quỉ hú. Thân thể Jean bỗng bật lên. Nàng cảm thấy hình như có ai vừa nhấc khỏi thân thể nàng cả ngàn cân. Jean ngồi bật dậy, vớ lấy chiếc mền vừa bị kéo tuột xuống che lấy thân thể đang trần truồng.

Trong phòng mọi thứ như xáo trộn, đồ đạc tung bay theo chiều gió, quay cuồng trong cơn giận dữ điên đảo. Hình như nàng đang bị một cơn chóng mặt vì địa chấn tới cùng tột. Bức họa "Mắt biển" rớt xuống đất, cặp mắt trong tranh nhăn nhúm, trắng bạch. Jean nhìn lờ mờ một giòng máu từ khóe mắt rỉ ra, từ từ chảy xuống má. Nàng thét lên thực lớn, tiếng thét hãi hùng của Jean làm Hưng và cả hai anh chàng kỹ sư Mỹ đang ngủ cùng giật mình. Mọi người vội vàng chạy qua phòng Jean, xô cửa ùa vô phòng. Jean đang ngồi trên giường, hai tay níu chặt chéo mền che lấy thân thể không quần áo. Hưng hỏi thực nhanh:
- Có chuyện gì xẩy ra vậy em?

Jean nhớn nhác nhìn quanh phòng. Đồ đạc vẫn không có gì thay đổi. Mọi người đang xúm quanh nhìn nàng. Jean chỉ tay lên bức họa treo trên tường, cặt mắt nàng vẽ trong tranh đang nhìn mọi người trừng trừng.
- Em thấy... em thấy máu chảy ra từ cặp mắt trong tranh.

Hai anh kỹ sư Mỹ chạy lại bên bức họa cười hì hì.
- Đúng rồi, em thật nhiều ý tưởng phong phú. Cặp mắt rướm máu trên vùng biển cuồng phong này em vẽ thực có thần. Nó diễn tả được cơn giận dữ điên cuồng tới rướm máu của tạo hóa. Tại sao em lại sợ chứ?

Hưng quay lại nhìn lên bức họa. Bây giờ chàng mới thấy lần đầu bức tranh này. Cặp mắt trợn ngược kia làm sao chàng quên được. Cặp mắt của chồng Tuyết với đôi lông mày xếch ngược đã hiện ra mấy lần làm chàng điên đảo Bây giờ Jean lại vẽ lên mặt vải như thực. Hưng rùng mình nói:
- Nghệ thuật hội họa của em đã tới mức tuyệt hảo rồi?
Jean nắm lấy tay Hưng hớt hải hỏi:
- Anh cũng tin là em đã vẽ bức tranh này như thế kia hay sao?

Hưng chưa kịp trả lời. Một anh kỹ sư Mỹ đã bật cười ha hả, nói:
- Jean à, em định nói tự nhiên bức họa này nó chảy máu mắt ra phải không. Anh đã sờ lên bức tranh rồi, máu người ta mà lại là chất sơn dầu đó hay sao hở em?
Anh chàng kỹ sư Mỹ kia điềm đạm hơn, nói:
- Jean à. Anh nghĩ chồng em mới chết. Hơn nữa, cái chết thật bất ngờ và thê thảm nên em mới bị mất tinh thần đến mê sảng vậy thôi. Hãy nghỉ ngơi vài ngày nữa, tinh thần sẽ thoải mái hơn.

Jean biết rằng không thế nào làm cho mọi người tin được. Nàng thở dài nói cho qua.
- Chắc là em nằm mơ, quả thực là một cơn ác mộng. Thôi, ngủ đi nhé. Chúc Jean ngủ ngon.
Hai anh chàng kỹ sưMỹ đi rồi. Hưng vẫn còn ngồi bên Jean. Chàng phân vân không biết những điều Jean nói vừa rồi ra sao. Bởi vì con mắt kia, quả thực có nhiều sự huyền bí chứ không phải chỉ đơn thuần như một bức tranh. Jean đã vẽ giống hệt như những gì chàng thấy. Hưng hỏi:
- Lúc nãy đông người, anh không tiện nổi. Vừa rồi cặp mắt kia lại hiện ra phải không?
Jean gật đầu, nói:
- Anh ra đóng của lại đi. Em nói hết cho anh nghe.
Hưng ra đóng cửa phòng rồi trở lại ngồi bên Jean.
- Bây giờ em nói đi. Anh biết rằng những gì em sắp nói không phải là một giấc mơ đâu. Bởi vì chúng mình là những người trong cuộc. Hơn ai hết, phải chấp nhận những điều hầu như hoang đường này.

Jean gật đầu. Nàng nắm lấy tay Hưng nói:
- Anh nói đúng. Lúc nãy em biết không thế nào làm cho các anh ấy tin được nên nói cho qua chuyện thôi. Với anh, anh có lẽ sẽ hiểu nhiều hơn.
- Đúng rồi, bởi vì tụi mình cùng là nạn nhân mà. Em cứ nói đi.
Jean gật đầu, nàng nhìn lên bức họa nói:
- Anh biết là đêm nay đâu có dễ gì ngủ sớm được phải không. Nhưng vì quá mệt mỏi, mãi rồi em cũng chợp mắt được một lúc và thức dậy. Em đang còn nằm thao thức. Bỗng cặp mắt kia hiện ra ngay trên bức họa của em. Lúc đầu em còn tưởng mình hoa mắt. Sau mởi biết mình đang trong trạng thái bình thường hơn bao giờ hết. Cặp mắt kia bất quá những lần trước xuất hiện trên tường. Nay nó nhập vào bức tranh em vừa vẽ. Những con sóng trong tranh chuyển động và thực ghê hồn như một trận bão biển thực sự Gió thổi điên cuồng cùng những tiếng gầm thét thật ghê gớm. Thân thể em bắt đầu bị kích thích nSay khi nhìn thấy tia mắt đó nhìn mình như thôi miên. Quần áo em tự động cởi ra cho tới không còn một mảnh vải nào nữa. Tay chân mình tự nhiên làm những cử động dâm dật tới man dại. Anh đã nhìn thấy em một lần như vậy rồi phải không.

Hưng gật đầu, trong khi Jean nói tiếp:
- Anh nhìn thấy em lúc ở bãi biển chỉ là mới bắt đầu. Nếu chỉ vài phút sau anh không vác em chạy, có lẽ mọi sự xẩy ra sẽ khác hẳn. Tối nay cũng thế. Nói cho đúng sự thực em đã làm tình với một thân thể vô hình cực dâm, cực ác Tất cả những phần nhậy cảm nhất của thân thể mình đều bị kích thíchtới khủng khiếp. Anh cứtưởng tượng, khi làm tình tới mức độ tuyệt đỉnh của nó như thế nào thì lúc ấy thân thể em cũng như vậy. Chỉ có khác một điều là sự việc kéo dài ngay từ đầu và hầu như không bao giờ chấm dứt cho tới suốt cơn động tình đó. Tình trạng này cũng đã vừa xảy ra cho em tối nay. Khi cặp mắt xuất hiện. Lúc ấy, cặp mắt vẫn trợn ngược, đôi lông mày xếch lên. Từ đó làm cho thân thể em tê dại. Nhưng thực sự vẫn chưa có gì khác lạ hơn mấy lần trước. Nhưng lần này, sự việc kia vừa xẩy ra một lúc thì tự nhiên cửa sổ bật tung. Một cơn gió lạnh buốt thổi vô phòng nhưmột trận cuồng phong thật khủng khiếp. Mọi vật quay tròn, đồ đạc bay tứ tung. Thân thể em lúc đó tự nhiên nhẹ tênh như có ai nhấc bổng lên không. Thế rồi tự nhiên em có thể tự chủ được mọi hành động của mình. Chỉ có điều gió vẫn thổi, mọi sự vẫn xáo trộn tới khủng khiếp. Lúc ấy em thấy mìnn như ngồi trong một cơn địa chấn và cuồng phong tới ghê hồn. Rồi bỗng dưng cặp mắt trong bức họa của em thay đổi. Những tia nhìn không còn kích thích tình dục trên thân thể em nữa, nhưng bây giờ là giận dữ. Hai con mắt long lên sòng sọc và đỏ ao. Chỉ một lúc sau thì em nhìn thấy rõ ràng máu từ cặp mắt đó chảy ra. Thú thực với anh là không bao giờ em vẽ những giòng máu đó trên bức tranh như vậy. Nhưng
bây giờ nó đã ở đó và là sơn dầu của em thì phải nói làm sao đây.
- Như vậy quả thực là ghê hồn. Để anh tới gần coi bức họa ra sao.
Vừa nói, Hưng vừa đứng đậy định ra coi bức tranh, nhưng Jean níu lấy chàng nói:
- Thôi, kệ nó đi anh.

Hưng ngồi lại, chàng xoay mình đối diện với nàng. Jean đã buông hẳn chéo mền. Chiếc mền rớt xuống giường để thân thể Jean lồ lộ. Hình như nàng không cần giữ ý tứ gì với chàng nữa. Hưng hơi tần ngần, nhưng chàng cố làm vẻ tự nhiên nói:
- Anh thấy em cũng mệt lắm rồi. Để anh về phòng cho em đi ngủ nhé.
Jean lắc đầu nguầy nguậy.
- Đừng anh... ở đây với em đi, làm sao em ngủ được trong tình trạng này hả.
- Thì em cũng phải nhắm mắt lại ngM đi cho khỏe chứ.
Jean cố nài nĩ.
- Không được đâu anh, em biết mà. Hãy ngồi đây nói chuyện với em cho tới sáng nghe anh.

Vừa nói, Jean vừa với tay tắtngọn đèn điện giữa phòng. Bóng tối chụp xuống vì ngọn đèn ngủ thật yếu ớt, lờ mờ một màu xanh dịu dàng. Hưng chới với khi Jean kéo chàng nằm xuống bên cạnh nàng. Tự nhiên chàng nghĩ tới Tiến, xác anh ta nằm dưới phòng vẽ trong chiếc quan tài chưa đậy nắp. Vậy mà mình lại nằm đây với vợ y, trần truồng như thế này. Chàng bứt rứt nói:
- Jean à, nếu anh ở lại đây với em đêm nay. Sợ người ta nói chúng mình quá đáng hay không?
Jean lắc đầu, ôm sát lấy Hưng, nói nho nhỏ:
- Nếu anh nghe em nói hết sự thực, anh sẽ tội nghiệp em hơn là những gì anh đang nghĩ trong đầu.
- Em nói đi.
Jean từ từ kể lại hết những gì đã xảy ra trong những giờ phút sau cùng của Tiến, rồi nàng nói thêm.

Anh đã hiểu hết rồi phải không. Tuy nhiên, nếu chỉ có vậy còn có thể tha thứ được. Vì có thể anh ấy yêu em nên ghen tương là chuyện thường. Nhưng trưa nay, em được nói chuyện với một thiếu phụ trong đám những người bà con của anh Tiến. Cô này cho biết đã ăn ở với anh Tiến và đã có con với anh ấy rồi. Nhất là cô ta lại có giấy giá thú hẳn hoi nữa mới là chuyện động trời. Hiện nay cô ta đang chờ anh Tiến hoàn tất thủ tục để được bảo lãnh qua Mỹ. Em hết sức ngạc nhiên vì Tiến lớn lên ở Mỹ, làm sao lại có thể có vợ Việt Nam như vậy được. NHưng hỏi cho rõ mới biết. AnhTiến đã về ViệtNam chơi mấy năm trước, và lấy cô này. Có giấy hôn thú hẳn hoi. Hèn gì tụi em làm đám cưới mà anh Tiến cứ lơ lơ là là cái vụ làm hôn thú chính thức với em là vì lý do này.

Hưng chợt nhớ ra một thiếu phụ, ẵm theo một đứa con nhỏ trên tay, vừa tới đây trưa nay. Cô ta nói với Hưng là có chuyện quan trọng muốn nói với chàng. Chàng hẹn để sáng mai vì còn lu bu quá. Ai ngờ cô nàng lại là vợ chính thức của Tiến. Tuy nhiên, Hưng vẫn còn thắc mắc là thiếu phụ kia không biết nói tiếng Anh. Làm sao có thể cho Jean biết hết tình trạng của nàng.
Chàng hỏi Jean.
- Em làm sao có thể nói chuyện với cô ta được?
Jean hừ một tiếng, ấm ức nói:
- Đây mới là chuyện làm em uất hận hơn nữa.
- Chuyện gì nữa?
- Người thông dịch cho em là một cô gái bán rượu dưới Cầu Đá. Chính cô này trước đó đã cho em biết cô ta là vợ chưa cưới của Tiến, và Tiến đã ngủ với cô ấy rồi, còn hứa sẽ chu cấp hàng tháng cho cô nàng nữa. Anh nghĩ xem em phải làm sao đây?

Hưng tin lời Jean ngay. Chàng nhớ lại hôm Tiến theo mình tới nhà Lan và đè nàng ra làm tình tại phòng tắm. Hai người đã vô ý té sập một bức vách làm Lan bị thương. Đêm hôm đó Hưng không biết gì. Sau bé Hai nói lại cho chàng nghe. Lúc đầu Hưng không tin. Hỏi tới mới biết hai đứa em con Hai lúc ấy chưa ngủ, chúng nó thấy mẹ ra ngoài nên đi theo mà Lan không biết. Bởi vậy chúng mới thấy Tiến nên nói lại cho chị nghe. Hưng biết chuyện, đã dụ hai đứa kể cho chàng nghe chuyện chúng thấy và chàng đem Lan ra đối chứng. Nàng đành thú nhận có chuyện đó. NHưng Hưng đã giữ im lặng, vì chàng muốn chờ một dịp nào thuận tiện sẽ nói cho Tiến biết. Hơn thế nữa, chính Hưng cũng có mặc cảm vì cái tội đã làm tình với Jean nên chàng còn chần chừ chưa nói chuyện với Tiến về vụ này.
Ai ngờ Tiến chết mốt cách đột ngột. Mọi chuyện kể như cho qua luôn.

Bây giờ lại được Jean cho biết thêm nhiều chuyện tình động trời của cái ông kỹ sư phụ tá chàng như vậy nữa làm Hưng chới với. Chàng trầm ngâm bảo Jean:
- Như vậy, bây giờ tình thế thay đổi hoàn toàn. Em không phải là vợ chính thức của Tiến nữa. Thiếu phụ kia mới là vợ hợp pháp của Tiến. Chắc chắn cô ta sẽ trình giấy hôn thú để đòi chôn cất và những quyền lợi sau này về bảo hiểm. Tự nhiên trên pháp lý, em trở thành một người ngoại tình với Tiến thôi.
Jean ôm cứng lấy Hưng tự hồi nào chàng cũng không hay. Nàng nói trong uất hận:
- Bây giờ anh nói em phải làm sao?

Hưng thở dài.
- Phải để tới sáng. Anh sẽ nói chuyện với vợ Tiến thì mới biết xử trí như thế nào được. Bây giờ mình chưa biết ý cô ta thì không thể làm gì được đâu. Nhưng chuyện quan trọng là tình yêu của em với Tiến ra sao thôi.
Jean thở dài.
- Còn yêu thương cái gì được nữa chứ. Bây giờ em chỉ còn lại những uất hận mà thôi. Dù rằng anh ta đã chết, nhưng dù sao tự nhiên em trở thành nạn nhân của một sự lừa bịp thật dã man nhưthế này. Nếu anh ấy còn sống, thế nào tụi em cũng phải cách xa và em còn truy tố anh ta ra tòa về tội song hôn nữa.
- Tiến đã làm giấy hôn thú với em đâu mà thưa anh ta về tội song hôn được.
- Em còn biết bao nhiêu hình ảnh trong ngày cưới.
Bạn bè, quà tặng cũng còn đó nữa. Đó không phải là những nhân chứng, vật chứng đưa anh ấy ra tòa được hay sao?
- Nếu chuyện đó xảy ra thực không đơn giản chút nào. Nhưng Tiến đã chết, mọi chuyện kể như qua rồi.
- Và kẻ thiệt thòi nhất là em!

Hưng vuốt nhẹ lên má Jean nói:
- Cũng chưa hẳn là thế.
- Còn gì hơn nữa chứ?
- Những chuyện chúng mình biết ngày hôm nay là ở đây Xảy ra trên cái xứ nhỏ bé này. Về Mỹ, em vẫn là vợ của Tiến. Những hình ảnh đẹp vẫn còn trong lòng mọi người. Dù cho mai này em có lấy chồng nữa thì cũng là chuyện đương nhiên và tốt dẹp.
- Có nghĩa là anh muốn em quên đi những sự lừa dối bịp bợp bẩn thỉu đó, để cho mọi người nhìn thấy lớp vỏ bên ngoài thôi phải không?
- Có lẽ đó là giải pháp tốt đẹp nhất cho em. Kẻ thiệt thòi phải nói là người vợ chính thức của Tiến bây giờ. Bà ta đã mất cả chì lẫn chài rồi.
- Còn cô tình nhân mới thì sao?
- Một cô gái qua đường thôi.
- Qua đường mà phải chu cấp hàng tháng à?
- Nếu anh không lầm thì Tiến mới chỉ gặp cô ta vài hôm. Bởi vì chúng mình cũng chỉ vừa ở Mỹ qua đây được ít ngày thôi phải không.
- Thì sao?
- Thì làm gì có sự chu cấp hàng tháng cơ chứ. Bây giờ em vẫn còn tin được lời nói của một anh chàng đi tán gái hay sao?
- Có phải anh muốn nói chính em cũng không hơn gì cô nhân tình mới của Tiến phải không.
- Làm sao em giống cô ta được. Còn đám cưới, bạn bè và người thân nữa chứ.
- Nếu một thời gian nữa trôi qua. Liệu cô gái kia có đám cưới, bạn bè và người thân như em nữa hay không?
-- Chuyện đó không thế nào xảy ra được nữa!
- Vì anh Tiến chết rồi phải không?
- Đúng vậy.

Jean cười nho nhỏ. Hai tay nàng đã lần vô trong mình Hưng. Người nàng hơi chồm lên và bờ môi Jean gắn chặt lấy miệng chàng. Bỗng Hưng bàng hoàng. Chàng vừa khám phá ra mộtbàn tay bên dưới nữa cũng đang mò mẫm. Mồ hôi Hưng toát ra, nhưng thân thể chàng nóng bừng bừng. Sự kích thích trào lên cơ thể nhưcuồng phong. Hưng nghĩ tới cô gái giang hồ làm tình với chàng trên gò mả trong nghĩa trang ở San Jose. Khi chàng khám phá ra bàn tay bên dưới không phải là tay cô ta thì chính cô ấy đã tự bóp cổ mình mà chết. Hưng đưa tay nắm lấy hai tay Jean thì thầm:
- Em đừng buông anh ra nghe không.
Jean cười khúc khích, nói nho nhỏ:
- Bây giờ anh không còn mặc cảm gì nữa phải không.
- Em không buông anh ra đâu.

Hưng không trả lời, chàng chỉ ầm ừ vì thân thể đang cong cớn. Những khoái cảm tê dại thấm vào tận xương tủy tới điên cuồng. Chàng chồm lên mình Jean làm nàng phải ghì chặt lấy thân thể chàng mà rên lên. Hưng không hiểu sao. Cứ mỗi lần bàn tay cô gái tóc vàng ma quỉ kia mò mẫm trên thân thể chàng thì người chàng nóng lên bừng bừng. Sự kích thích tuôn trào khắp cơ thể tới điên dại và không bao giờ ngừng. Lúc ấy, cái bệnh di truyền quái ác kia nhưbiến mất. Trả lại cho con người Hưng một sinh khí ngút trời. Không hiểu có phải như vậy mà tự nhiên Hưng lại có cảm tình với bàn tay ma quái này hay không. Mặc dù chàng vẫn có cảm giác kinh sợ tới tê người.

Đang trong lúc đê mê cùng tột ấy. Bỗng cửa sổ bật tung. Gió từ ngoài lùa vào như thác đổ. Mùng mền chăn gối bay lên như bão cát ngoài sa mạc. Có tiếng sấm nổ long trời lở đất. Không gian rung chuyển. Trời đất ráp gần lại, nổ tung ra hàng trăm ngàn mảnh tinh tú long lanh, chói lòa.

Jean gào lên. Hưng thét lớn. Cả hai văng ra khỏi giường trong cơn địa chấn của ngày tận thế ấy. Thân thể Hưng lạnh ngắt. Da thịt chàng teo lại, nhăn nhúm. Trong khi người Jean rã rời. Khuôn mặt nàng hốc hác, tái xanh. Có tiếng gà gáy sáng. Hưng bàng hoàng thấy mình nằm co quắp dưới chân giường. Trong khi Jean cuộn tròn thân thể trong chăn trên đầu giường. Chàng nhìn nháo nhác chung quanh. Căn phòng im nm trong ánh đèn dìu dịu, xanh lơ. Chàng lồm cồm bò dậy. Trong khi Jean cũng vừa thức giấc. Nàng nhìn Hưng ngơ ngác hỏi:
- Chúng mình đang ở đâu hả anh?

Hưng không trả lời ngay. Chàng nhìn Jean như dò xét một lúc thực lâu mới từ từ nói:
- Có phải chúng ta vừa trải qua một cơn ác mộng không?
Jean lắc đầu nhè nhẹ.
- Không phải là mộng đâu.
- Chẳng lẽ chúng ta vừa trở về từ một thế giới khác?
- Có thế giới nào chung quanh đây nữa hay sao anh?
- Anh cũng không biết.

Jean đạp nhẹ chiếc mền lệch sang một bên. Nàng chồm mình về phía Hưng hỏi:
- Anh có sợ không?
Phải nói là kinh hoàng.
- Bây giờ hết rồi.
- Nhưng nó còn tái diễn nữa không?
- Em cũng không biết.
Im lặng một lúc, Hưng ngồi hẳn lên nói:
- Có lẽ trời sắp sáng rồi. Anh trở về phòng ngủ nhé.
Jean lật đật tụt xuống giường nói.
Em theo anh được không?
- Tại sao?
- Em không dám ngủ một mình ở căn phòng này nữa đâu.
- Em không sợ người ta nghị dị à?
Jean im lặng, nàng với bộ đồ ngủ mặc vào thực nhanh.
- Em có thể ngủ ở trên ghếnệm trong phòng anh cũng được mà.

Hưng gật đầu. Chàng nắm tay Jean đi về phòng mình.

Khi Hưng thức dậy, Jean vẫn còn ngủ ly bì. Chàng thay quần áo, nhón gót bước nhẹ ra ngoài. Mặt trời đã lên thực cao. Dưới phòng vẽ của Jean tấp nập những người. Hưng hơi ngạc nhiên, chàng rảo bước tới đó.



Tiếng kèn đám ma bắt đầu rung lên những âm điệu làm Hưng thấy rờn rợn. Chàng bước vào phòng trong màn hương khói mịt mù.
- Thưa ông kỹ sư, sắp tới giờ liệm xác rồi.
Hưng trả lời như một cái máy.
- Dạ, xin các ông cứ làm theo những gì gia đình mong muốn.
Người đàn ông lớn tuổi vừa nói, ngập ngừng hỏi chàng.
- Dạ... thưa ông kỹ sư. Chúng tôi muốn nói tới bà Jean ạ
- Các ông thấy cần sự có mặt của bà ấy hay không?
Người đàn ông nhanh nhẹn nói.
- Dạ... dạ... phải có mặt bà ấy mới được chứ ạ.
Hưng nhìn thực nhanh chung quanh. Chàng thấy người thiếu phụ ôm đứa con ngồi bẹp dí trong một góc phòng.
Chàng hỏi:
- Còn ý kiến của bà vợ chính thức ông Tiến ra sao thưa ông?
Người đàn ông trả lời ngay.
- Bà Jean rộng lòng cho cơ ấy dự tang lễ này là quí hóa lắm rồi.
Hưng sửng sốt, chàng ngẩn nhơ nhưmình vừa nghe lộn một điều gì.
- Tôi muốn nói vợ chính thức có hôn thú và con ông Tiến đó thưa ông.
- Dạ... thưa ông kỹ sư tôi biết.
- Tôi có thể nói chuyện với bà ấy một chút được không?
- Dạ... dạ, thưa ông kỹ sư. Nếu ông muốn, xin cứ tự nhiên ạ.

Hưng tiến tới gần thiếu phụ nọ. Chàng ngồi xuống hỏi:
- Thưa chị, tôi xin lỗi hôm qua chưa kịp nói chuyện với chị. Tuy nhiên, tôi đã được bà Jean cho biết hết những gì chị cho bà ấy hay. Hôm nay tôi muốn hỏi xem ý kiến của chị thế nào về tang lễ của anh Tiến ạ?
Ngần ngừ một lúc, vợ Tiến nói:
- Thưa ông kỹ sư, bà Jean còn giữ nhiều tiền của chồng tôi nữa không ạ. Tôi muốn tang lễ này phải làm cho bà con họ hàng biết một chút để mẹ con tôi còn dám nhìn mọi người chung quanh nữa.

Hưng thấy như sáng nay mình lạc vào một thếgiới khác lạ Những gì chàng phân vân từ tối qua tới giờ trở nên lãng xẹt Chàng nhìn một vòng. Mấy ông thầy chùa đang tụng kinh. Mấy ông thầy cúng đang ngồi nhai trầu nhóp nhép. Một dàn nhạc đám ma cũng có tới sáu bảy ông. Trong phòng chật ních những người chàng chưa hề biết mặt. Ai nấy mặt mũi hớn hở, cười nói luôn mồm. Bên dưới quan tài một chiếc bàn không biết ai mang từ đâu tới. Trên bàn đầy thức ăn. Chàng thấy cả một con heo quay thực to và năm bảy con gà luộc, còn cả nguyên con trên đa.
Chàng tần ngần nói:
- Thưa chị, tôi cũng không biết gì về chuyện này.
Có tiếng người đàn ông lớn tuổi vừa nói chuyện với Hưng nói từ đằng sau tới.
- Thưa ông kỹ sư. Xin ông lo cho chúng tôi về cái khâu này. Nếu không thì kẹt lắm đó ạ.
- Ông muốn tôi phải làm gì?
- Xin ông kỹ sư can thiệp dùm, xem anh Tiến còn để lại bao nhiêu tiền cho bà Jean, để bà ấy chi cho chúng tôi nữa ạ.

Bây giờ thì Hưng mới vỡ lẽ ra, con đường sáng nay chàng đang bước vào là cái giống gì! Có một điều không biết khi chàng nói ra. Người ta có chịu tin hay không. Hiện nay trong ngân hàng của Tiến chẳng những không còn một đồng xu nào nữa. Mà tiền chàng nợ thẻ tín dụng có lẽ hơi nhiều. Đó là chưa kể tới tiền học mượn của chính phủ chưa trả được bao nhiêu. Có lẽ tết nhất bây giờ đừng nên dính vào chuyện này nữa là hơn. Hưng thủng thẳng nói:
- Dạ, xin ông để tôi chuyển lời lại với bà Jean. Nhưng có lẽ khi nói chuyện với bà ấy phải có mặt người thân của anh Tiến thì mới hợp lý.
Người đàn ông lớn tuổi nói ngay.
- Thưa ông kỹ sư, để tôi và con gái tôi tới nói chuyện với bà Jean có được không ạ?
- Dạ, xin lỗi ông. Như vậy ông là bố vợ của anh Tiến phải không ạ?
- Dạ, thưa ông vâng ạ.
Hưng mừng thầm, như vậy là chàng sẽ đổ tránh nhiệm lên đầu thằng cha này. Chàng hơi cúi mình làm ra vẻ lễ phép, nói:
- Dạ, thưa bác, vậy mà từ hôm qua tới giờ bác không nói. Để cháu lên nhà trên bảo Jean xuống đây gặp bác ngay.
Bố vợ Tiến có vé hân hoan lắm nói:
- Dạ, xin ông kỹ sư chuyển lời giùm.

Hưng trở về phòng. Chàng nói hếtmọi chuyện cho Jean nghe. Nàng mỉm cười, đưa cuốn sổ ngân hàng cho Hưng coi rồi nói:
- Có lẽ em phải trở về Mỹ nay ngày hôm nay. Bởi vì với anh Tiến, em chẳng còn nhiệm vụ gì nữa. Tất cả gia tài của anh ấy em để lại đây cho gia đình bên vợ anh ấy muốn làm gì thì làm.
Hưng ngẩn ngơ về quyết định đột ngột của Jean, chàng hỏi.
- Còn công việc của hãng thì sao?
- Anh còn lạ gì nữa. Từ hôm qua đây tới giờ, em đã làm cái gì đâu. Tất cả mọi chuyện đều do anh xếp đặt hết rồi phải không?
- Nhưng ít nhất, giấy tờ đều do em ký tên chuyển về Mỹ mà.
- Anh muốn em phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một lúc, Hưng đề nghị.
- Hay là em vô Saigon lánh mặt ít hôm rồi quyết định sau có được không?
Jean gật đầu, hỏi:
- Anh tính bao giờ em lên đường?
- Có lẽ ngay bây giờ là tốt nhất. Anh có nhà mấy người thân, em cứ tới đó ăn ở tự nhiên. Có chuyện gì anh sẽ đánh điện cho em. Bây giờ em viết một lá thư từ giã, để lại cho mọi người, như vậy anh dễ ăn nói với họ.

Jean ôm chầm lấy Hưng, hôn lên môi chàng. Chưa bao giờ nàng thấy được ai lo lắng cho mình trong nhưng lúc bối rối này nhưHưng. Nàngchắc chắn mộtđiều; nếu không đi lánh mặt, thế nào cũng bị rắc rối về những người trong gia đình của bên nhà vợ Tiến. Nàng viết thư liền và ra đi ngay.

Hưng nhờ một anh kỹ sư Mỹ dắt Jean đi vòng theo mé hông nhà xuống núi để không ai nhìn thấy họ. Hai người mướn xe ôm ra phi trường rồi anh ta mới trở về nhà. Trong khi ấy, đám ma tưng bừng như một ngày hội lớn. Người ta ăn uống ồn ào chẳng khác gì một tiệc cưới. Chàng tìm gặp ông bố vợ Tiến cho biết không thấy Jean ở nhà trên, chàng nói có gõ cửa phòng ngủ mà không thấy ai trả lời. Ông ta có vẻ tự tin nói:
- Thưa Ông kỹ sư, có lẽ bà ấy mệt mỏi vì bận rộn lo lắng cả ngày hôm qua, nên cứ để cho bà ấy ngủ một chút nữa cũng không sao. Chúng tôi dời giờ tẩm liệm, đóng nắp quan tài tới chiều cũng được.

Hưng mừng thầm trong bụng. Như vậy càng hay, tới khi mọi người biết Jean không còn ở đây nữa thì nàng đã tới Saigon rồi. Càng đỡ phải lo nghĩgì nữa. Nghĩ vậy Hưng thủng thẳng nói:
- Thưa bác, mọi sự đều do bác định đoạt.
- Thưa ông kỹ sư, được mà. Chuyện nhỏ thôi. Bây giờ mời ông kỹ sư dùng với chúng tôi một chút gì cho ấm bụng buổi sáng nhé.

Không đợi cho Hưng có bằng lòng hay không. Ông bố vợ Tiến kéo ghế cho chàng ngồi chính giữa vợ Tiến và ông. Hưng lật đật nói.
- Dạ... dạ... xin phép bác cứ để cho cháu tự nhiên mà.
- Được được, xin ông kỹ sư cứ tự nhiên cho.
Hưng quay qua bắt chuyện vởi vợ Tiến.
- Chị Tiến thành hôn với anh ấy bao lâu rồi?
- Dạ... thưa anh. Tụi em lấy nhau cũng bốn năm năm rồi. Ngay từ khi anh ấy lấy bằng kỹ sư ạ.

Hưng mỉm cười. Chàng còn lạ gì Tiến vừa ra trường được mấy tháng nay. Như vậy là anh chàng này làm đám cưới với cô nàng từ khi mới lên đại học. Sau khi tốt nghiệp, may mắn xin được vô hãng chàng đang làm rồi lấy Jean liền. Kể ra cái số thằng này cũng hào hoa thực. Hưng hỏi:
- Chị được mấy cháu rồi?
Dạ, tụi em mới có một đứa con trai này thơi.
- Cháu mấy tuổi rồi?
- Dạ thưa anh, cháu được hơn một tuổi rồi ạ.
Hưng. ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao chị không qua Mỹ sống với anh ấy?
- Thưa anh, không hiểu sao, giấy tờ tụi em trục trặc mãi chưa xong.
- Sao chị không lo luật sư làm giấy cho mau?
- Dạ... anh Tiến nói lo xong rồi, nhưng còn chờ chính phủ Mỹ trả lời.
- Hôm anh Tiến qua đây làm việc có báo cho chị biết không?
- Dạ... anh ấy có viết thư bảo sẽ về thăm nhà trong tháng này. Chứ em đâu có biết là anh ấy đã tới đây rồi.

Hưng nghĩ ra ngay, làm sao Tiến có thể để vợ biết được mình về Việt Nam làm việc. Bởi vì còn cô vợ Mỹ này dấu vào đâu. Hèn chi anh chàng xin phép mình cuối tuần này, có một chút kết quả về mẫu cát rồi thì đi nghỉ phép một tuần lễ thăm bà con.
- Vậy ai cho chị biết anh Tiến qua đời?
- Dạ... cô em họ anh ấy ở Sàigon đánh điện tín cho em mới biết.
Hưng chép miệng nói:
- Kể ra anh Tiến cũng tệ thực. Nếu tôi biết anh ấy có vợ con rồi. Tôi đã để cho anh ấy về thăm chị ngay từ hôm đặt Chân tới đây.
- Dạ thưa anh. Các anh qua đây lâu chưa?
- Cũng mấy tuần rồi.
Hưng biết không nên nói nhiều về chuyện có thể dính dáng tới Jean nên chàng cố tình nói qua chuyện khác, chàng hói:
- Chị quen anh Tiến lâu chưa?
- Thưa anh, anh Tiến ở cùng xóm với em từ thuở nhỏ.
- Ở đâu lận?
- Dạ, tụi em ở Đà Nẵng.

Bây giờ Hưng mới để ý vợ Tiến. Có lẽ nàng cũng bằng hoặc hơn tuổi anh ta. Thân hình thon nhỏ, nhưng khuôn mặt trái xoan với nước da bánh mật thật có đuyên. Mặc dù đã có vài nét nhăn nho nhỏ trên khóe mắt.
- Anh Tiến ở chung với cha mẹ à?
- Dạ không, anh Tiến mồ côi từ thuở nhỏ ở nhà ông chú làm nghề chài.
- Tôi lại cứ tưởng Tiến là con nhà giàu, được ăn học đàng hoàng nên mới giỏi giang như vậy.
- Dạ... dù nghèo nàn, mồ côi, nhưng anh Tiến chăm học lắm. Bởi vậy khi anh ấy trốn ông chú đi vượt biên. Qua Mỹ mới có mấy năm là đã có bằng kỹ sư rồi.
- Anh Tiến có gửi tiền về nhà đều đặn không?
- Anh ấy nói tiền phải đầu tư vào công ty. Chờ cho mẹ con em qua mới khá được.
- Nhưng Tiến cũng phải có chút đỉnh hàng tháng cho chị nuôi con chứ?
- Dạ, sau đám cưới. Anh ấy có gửi chút ít. Rồi cho mãi tới tháng vừa qua mới có vài trăm.

Hưng biết ngay, dù cho Tiến có muốn gửi tiền cho vợ cũng làm gì có tiền mà gửi. Vừa rồi gửi được vài trăm là vì sau khi tốt nghiệp đại học. Có việc làm nên mới nhín ra chút ít gửi về. Hơn thếnữa, tiền có dưbao nhiêu cũng phải trả nợ ngân hàng, vì Tiến tiêu vào thẻ tín đụng nhiều quá rồi. Có lẽ là ngay từ khi đám cưới với cô nàng này.
Chàng hỏi:
- Rồi làm sao mẹ con chị sống được?
- Dạ, hồi chưa lấy anh Tiến em cũng đã có cái quán cà phê nho nhỏ rồi.
- Từ ngày cưới tới giờ. Anh Tiến có về thăm chị thường không?
- Dạ, chỉ có lần đó, rồi bận làm ăn miết, anh ấy cứ hẹn hoài.

Hưng từ từ nói:
- Không biết chị có muốn nghe tôi nói thực không?
- Dạ... dạ... xin anh cứ nói. Em muốn nghe mà.
- Tôi làm chung sở với Tiến, nên biết được rằng, anh ta chỉ lấy được bằng kỹ sư mấy tháng nay thôi.

Cả vợ Tiến và ông bố vợ cùng chưng hửng. Hưng thấy ông ta từ nãy tới giờ để chàng nói chuyện với con gái, ngồi ăn uống thật ngon lành. Bỗng nghe chàng nói, đang cho miếng thịt vào miệng, vội vàng bỏ ra liền, quay qua Hưng
hớt hải hỏi:
- Thưa ông kỹ sư... Chuyện đó có thực sao? Không lý nào...
Hưng quay về phía ông ta nói:
- Thưa bác, cháu là cấp trên của Tiến. Không lý cháu lại không biết một chút khả năng gì của nhân viên mình hay sao?
- Nếu như vậy thì tiền bạc nó bó vào hãng hùn vốn ra sao hả ông?
Hưng mỉm cười. Chàng cố nói thực nhẹ nhàng.
- Chắc anh Tiến nói chơi thôi. Hãng tụi cháu làm, vốn đầu tư cả chục tỷ Mỹ kim. Anh Tiến mới ra trường, lo trả nợ tiền học chưa xong, làm gì có tiền mà đầu tư như vậy cơ chứ.
Ông bố vợ Tiến trông thẫn thờ ra mặt, nói như rên rỉ:
- Không lý nó đám gạt cả tôi hay sao?
Hưng bỗng thấy một bàn tay luồn dưới bàn nắm chặt lấy đùi mình. Chàng biết ngay là bàn tay của vợ Tiến nên quay lại xem cô ta muốn nói gì.
- Anh Hưng ơi... Xác anh Tiến còn nằm kia. Quan tài chưa đậy nắp. Anh không nói chơi đó phải không? Dù biết là vợ Tiến thò tay nắm lấy đùi mình một cách
kín đáo để nói một chuyện gì đàng hoàng. Nhưng quả thật đây là chỗ yếu của Hưng. Thân thể chàng từ từ nóng lên thực nhanh. Mặc dù câu nói của nàng làm cho Hưng ớn lạnh. Hưng run run nói:
- Những gì tôi nói đây. Bác và chị Tiến có thể hỏi Jean và cả hai anh chàng kỹ sư Mỹ làm việc với chúng tôi thì biết ngay chứ gì.

Nước mắt vợ Tiến từ từ chảy dài xuống má. Răng nàng cắn chặt lên môi. Nhưng quả thực điều đó không làm Hưng bận tâm mà là bàn tay nàng đang nắm chặt lấy đùi chàng. Không hiểu vô tình hay cố ý. Bàn tay ấy lại nắm tuốt lên phía trên, nên khi cơ thể Hưng nóng lên. Bắp thịt căng cứng thì đụng vô tay nàng liền. Vợ Tiến vẫn để yên tay ở đó Nhưng tự nhiên ánh mắt khác lạ. Hưng không dám nhìn vô mắt nàng. Làm bộ quay qua bố vợ Tiến nói:
- Bác có muốn gặp Jean liền bây giờ không?
Ông ta xô ghế đứng dậy ngay, lật đật nói:
- Dạ... dạ... cảm phiền ông kỹ sư, cho tôi nói chuyện với bà Jean ít câu liền bây giờ được không ạ? Hưng mừng trong bụng, quay qua vợ Tiến hỏi:
- Chị Tiến có muốn đi chung khôngl
Vợ Tiến gật đầu. Ba người lật đật rời bàn ăn lên nhà trên. Tự nhiên Hưng thấy hình như vợ Tiến cố tình đi sát vô mình chàng. Lên tới nhà trên Hưng gặp nay một anh chàng kỹ sư Mỹ đang lon ton đi ra. Chàng vờ hỏi:
- Anh thấy Jean thức dậy chưa?
Anh chàng kỹ sư Mỹ biết Hưng dàn cảnh. Vì lúc nãy Hưng và Jean đã cho mọi người trong nhà biết hết sự thực rồi. Bởi vậy anh ta đáp tỉnh bơ:
- Từ sáng tới giờ tôi không thấy cô Jean đâu cả. Không biết có ở trong phòng không?

Hưng cám ơn anh ta rồi tới phòng Jean gõ cửa. Chàng gõ liên tiếp mấy lần mà không có tiếng trả lời. Hưng còn lạ gì giờ nay Jean đang ở đâu nữa. Nhưng đã đóng then thì phải đóng cho trọn vẹn vai trò của mình. Chàng tiếp tục gõ cửa cho tới khi ông bố vợ Tiến nóng ruột nói:
- Hay là ông kỹ sư cứ mở cửa vào đại đi.

Hưng không nói gì, vặn ống khóa mở cửa liền. Lẽ dĩ nhiên là trong phòng làm gì có ai. Đồ đạc bừa bộn. Cả vợ Tiến và ông bố vợ cùng ngẩn ngơ như người mất hồn: Vợ Tiến sau một lúc mất thần. Nàng bình tĩnh lại ngay và bắt đầu lục lọi Đồ đạc của Tiến còn nguyên. Quần áo, thư từ, sách vở, cho tới những món kỷ niệm nhỏ nhặt mỗi lần về thăm vợ cũng còn đây. Bỗng ông bố vợ Tiến nhặt lá thư để trên mặt bàn run run nói:
- Hình như con nhỏ này để lại một lá thư.
Hưng làm bộ nói.
- Cô ấy gửi cho ai thưa bác?
- Có lẽ cho vợ thằng Tiến đây mà. Ông kỹ sư giúp tụi tôi đọc lá thư này xem sao.

Hưng cầm lá thư bóc ra, trong khi vợ Tiến ngưng lục lọi tới bên cạnh chàng nói:
- Anh dịch ra dùm đi anh.
Hưng hằng hắng lấy giọng rồi dịch từng chữ trong bức thư. Nghe dịch xong bức thư. Ông bố vợ Tiến lật luôn mấy cuốn sổ nhà băng và thấy chỉ còn ở đó vài chục bạc. Ông xem luôn một xấp giấy nợ thẻ tín dụng mà Tiến còn thiếu, thở dài ảo não nói:
- Như thế này còn ở đây làm cái gì nữa. Tôi đâu có ngờ thằng Tiến nó đốn mạt như vậy?
Nói xong, ông quay qua vợ Tiến tiếp luôn.
- Thôi, trưa nay tao về Đà Nắng. Chồng con mày, mày muốn làm gì thì làm. Tao không muốn dính vô nữa.
Vợ Tiến hốt hoảng nói to:
- Trời ơi, bố bỏ con ở đây hay sao?
Ông bố vợ Tiến gắt:
- Chứ tao làm được cái gì bây giờ. Mày không thấy con nhỏ Mỹ nó viết cái lá thư đó hay sao. Bây giờ chưng tờ hôn thú ra mà ở đây trả nợ à? Về đi thôi!

Vợ Tiến ngồi bệt xuống giường thút thít khóc. Trong khi ông bố vợ vùng vằng bỏ ra ngoài. Ông ta đi được một lúc, trở lại nói với Hưng.
- Bây giờ xin ông kỹ sư lo giùm cho chúng tôi một việc sau cùng. .
Hưng lật đật nói.
- Dạ... dạ, thưa bác muốn cháu làm gì ạ?

Ông có thể để tôi thu xếp đồ đạc còn lại của thằng rể tôi về Đà Nẵng chiều nay được không?
- Dạ... dạ được chứ thưa bác.
- Còn một điều nữa, ông đã làm ơn xin làm ơn cho trót
- Dạ, bác cứ nói đi.
- Xin ông kỹ sư đừng tiết lộ vụ này ra với ai. Để rồi chúng tôi ưnh sau.
- Dạ, xin bác cứ yên tâm. Chuyện riêng tư của anh Tiến mà. Cháu đâu có đám xía vô.
- Được vậy thì chúng tôi xin cám ơn ông kỹ sư lắm.

Nói xong, ông ta bỏ đi ngay và chỉ một lúc sau. Một chiếc xe lam chạy tới đậu trước sân. Mấy người đi chung với ông vô phòng Tiến dọn nhà liền. Thựcra thì cũng chẳng có gì nhiều. Mấy va ly quần áo, sách vở và một chút đồ đạc lặt vặt Tiến để ý thấy ông thu dọn luôn cả đồ đạc của Jean, nhưng chàng cố lờ đi như không biết.

Lúc ấy vợ Tiến lại bám sát lấy chàng hỏi han đủ chuyện. Nàng theo luôn Hưng về phòng chàng, nên dù cho Hưng có muốn ngăn cản ông bố vợ Tiến dọn dẹp những gì của Jean cũng thật khó nói. Nước mắt vợ Tiến chảy dài trên gương mặtnhỏ nhắn. Nàng luôn luôn đứng sát vô mình chàng. Nhất là những lúc không có ai. Hưng đã để ý thấy những đụng chạm ấy không còn là vô tình nữa. Bộ ngực của nàng tì mạnh vô lưng chàng nhiều lần và hơi thở ấm áp của nàng cũng đã phà lên gáy Hưng...

Bây giờ Hưng đã nắm được trọn vẹn câu chuyện về cuộc đời Tiến và cả vợ con Tiến nữa. Đúng là kẻ cắp gặp bà già. Gái giang hồ, gặp trai tứ chiến. Đứa con của vợ Tiến kia làm sao là con của Tiến được. Tính vào thời gian Tiến học hành không trở về Việt Nam được và thời gian vợ Tiến mang bầu là biết ngay. Nàng lại là chủ tiệm một quán cà phê ôm như vậy thì còn gì để nói nữa.

Khi Hưng đưa vợ Tiến trở về ng.ọn tháp hải đăng, nơi để xác Tiến thì mọi người vẫn còn ăn nhậu. Chàng để ý không thấy ông bố vợ Tiến và đứa nhỏ nói là con Tiến đâu Nhưng không hiểu sao, vợ Tiến vẫn thật bình thản. Nàng luôn đi sát bên Hưng hỏi han và nhờ vả đủ chuyện. Cho tới chiều tối. Vợ Tiến bảo nhà hòm đậy nắp quan tài lại Nước mắt nàng vẫn ràn rụa hầu như không bao giờ ngừng chảy từ sáng tới giờ.

Sau khi nắp quan tài đậy lại rồi. Vợ Tiến cho cả đám thầy cúng, đội kèn đám ma và thầy chùa tụng niệm về hết. Nàng nói mọi người mệt mỏi rồi nên về nhà nghỉ một đêm, để sáng mai đưa linh cửu Tiến ra nghĩa trang. Căn phòng được đóng cửa lại với quan tài của Tiến nằm trong đó. Khi bóng tối chụp xuống. Vợ Tiến xin phép Hưng cho nàng ngủ tạm ở phòng của Jean và Tiến vì không dám ở lại bên quan tài Tiến một mình. Bây giờ Hưng mới thấy tài tháo vát của vợ Tiến. Một mình nàng quyết định mọi việc thật đâu vào đó.

Chàng cũng biết rằng, thế nào tối nay vợ Tiến cũng mò sang phòng chàng. Vừa chợp tối, Hưng đi tắm rửa vì sự xét đoán của Hưng không thế nào sai được. Lúc chiều, trước khi rời khỏi phòng. Vợ Tiến đã ngả vô lòng chàng khóc nức nở rồi bất chợt, nàng ôm lấy Hưng hôn vô môi chàng một nụ hôn tưởng không bao giờ rứt. Hai bàn tay của nàng cũng mò mẫm trên thân thể Hưng làm chàng phải tê dại...

Cũng vì thế mà tối nay, Hưng phải tắm rửa cẩn thận và lên giường nằm chờ. Lẽ dĩ nhiên, cửa phòng chàng hé mở để nàng có thể tự tiện mở lấy nếu chàng ngủ quên. Hưng biết rằng tối nay có thể là đêm sau cùng chàng ngủ với một người đàn bà lạ một cách đễ dàng và thoải mái như thế này. Vì tối mai, vợ chàng sẽ tới phi trường Saigon rồi. Nếu có mặt Đào ở đây, mọi chuyện nhăng nhít kể như phải chấm dứt, nếu có cũng chỉ còn là những lén lút vụn trộm mà thôi.

Suy nghĩ miên man mãi tới lúc ngủ quên đi hồi nào không hay. Khi thức dậy, mặt trời đã lên cao. Vài tia nắng đã chiếu qua cửa sổ len lói vô phòng. Hưng giật mình nhìn đồng hồ. Chàng ngồi bật dậy, mặc quần áo tới xem tang lễ đang cử hành ra sao. Hưng ngạc nhiên khi thấy nhà cửa vắng tanh. Căn phòng chứa xác Tiến vẫn đóng cữa im lìm. Chàng vội vàng rảo bước xuống xem chuyện gì đã xảy ra. Tới nơi, chàng thấy trước cửa có dán một miếng giấy đề mấy chữ.

"Xin quí vị ra về. Linh cửu của anh Tiến sẽ được chở về Mỹ cho thân nhân chôn cất theo lời yêu cầu của gia đình. Mọi chi phí trong những ngày qua, xin liên lạc với ông Hưng vào sáng mai. Chân thành cảm tạ qúi vị."

Hưng đọc đi đọc lại lá thư vợ Tiến để trong phòng ngủ. Chàng không biết phải nguyền rủa hay thương hại cho người quả phụ tré tuổi này. Bây giờ, dù cho nàng có làm cái gì chăng nữa thì tội tình của Tiến vẫn còn nằm đó. Trên giấy trắng mực đen đàng hoàng.

Sáng nay, lúc Hưng đọc tấm giấy dán trên cửa trước phòng vẽ của Jean, chàng đã nổi giận, xé nát tấm giấy. Tới khi về phòng ngủ tìm được lá thư của vợ Tiến để lại cho chàng. Hưng lại lấy tấm giấy khác viết nguyên văn như tờ giấy cũ rồi đem dán trở lại. Thế rồi chàng bật cười đọc đi đọc lại câu:"Mọi chi phí vào những ngày qua, Xin liên lạc với ông Hưng". Như thế là tự nhiên Hưng đã mặc nhiên đồng ý gánh hết mọi phí tổn trong những ngày qua.

Còn cái chuyện đem xác về Mỹ cho thân nhân. Vợ Tiến đã giải thích chỉ là lý do để bà con đừng xôn xao, vì nàng sẽ trở lại âm thầm mai táng Tiến cho đỡ phí tổn. Lý do rất đơn giản là hiện nay nàng không có một đồng xu nào dính túi hết. Trong thư nàng cũng hứa sẽ thu xếp trả lại số tiền mà Hưng ứng trước cho những nhạc công và thầy cúng, cũng như nhà quàng. Điều này thực sự Hưng không lo lắng gì, vì đối với Hưng, số tiền này cũng chẳng là bao nhiêu. Chàng có thể cho Tiến cũng còn được. Há gì trong lúc này, anh ta đã nằm xuống rồi.

Cả ngày hôm nay, Hưng bận rộn trả lời những câu hỏi chẳng ra đâu vào đâu. Chàng bèn nghĩ ra cách tới nhà Lan lánh mặt luôn. Tiền bạc trong danh sách vợ Tiến để lại trong thư Hưng giao cho anh chàng kỹ sư Mỹ thanh toán dùm luôn. Điều này cũng chẳng có gì khó, vì vợ Tiến đã ghi rất rõ trả cho ai bao nhiêu rồi. Tất cả chưa tới ngàn bạc đâu có to tát gì.

Bây giờ Hưng yên tâm tới nhà Lan lánh mặt. Mẹ con Lan gặp Hưng thật mừng rỡ. Những đứa trẻ reo lên vì biết rằng khi nào chàng tới chơi là chúng có quà bánh. Hưng xoa đầu con nhỏ út hỏi:
- Mấy bữa nay con có ngoan không?

Đứa bé níu lấy chân Hưng ngọng nghịu nói.
- Con... con ngoan... Chú có kẹo không?
Hưng lôi ra trong bọc một gói bánh thực lớn vừa mua ở Cầu Đá, trao cho mấy đứa nhỏ nói:
- Tốt, tụi con ngoan là chú cho bánli ngay. Đem ra
ngoài kia ăn. "

Lan mỉm cười, nàng biết khi Hưng nói với tụi nhỏ đem ra ngoài kia ăn là muốn đuổi khéo chúng để cho chàng tự nhiên với nàng thôi. Bé Hai vẫn còn tính trẻ con, thấy bánh cũng nhào lại định kéo mấy đứa em ra ngoài. Lan vội vàng .
bảo nó:
- Hai à, con bưng nước vô phòng cho chú uống đi chứ. Lớn rồi còn bánh kẹo gì nữa.
Bé Hai nghe mẹ nói, hiểu ý mẹ mình muốn gì ngay.
Nhưng nó vẫn còn tiếc gói bánh vừa rồi nên còn tần ngần.
Thấy vậy, Lan nói nhỏ vô tai nó:
- Mày ngu vừa vừa chứ. Vô phòng rồi muốn chú ấy mua cái gì cho mà không được. Còn phải dành ăn với em nữa hay sao hả?
Bé Hai liếc Hưng cười chúm chím, nói:
- Cháu bưng nước vô phòng cho chú uống nhé.

Nói xong nàng te te đi vô phòng ngay. Cho tới hôm nay, Hưng đã biết Lan cố tạo cơ hội cho chàng gần gủi bé Hai. Trong phòng của bé Hai, bây giờ có kê thêm một cái bàn nho nhỏ cạnh chiếc giường. Trên bàn có ấm nước và mấy cái ly thủy tinh. Cạnh đấy cũng có mấy cái ghế đẩu để ngồi uống nước. Căn phòng này tự nhiên trở thành phòng khách của nhà Lan. Bởi vì nhà ngoài chỉ có một chiếc giường lớn cho tụi trẻ ngủ. Bếp nước tùm lum ngay bên cạnh chân giường. Nhất là bây giờ lại thêm con gà mẹ và một đàn gà con làm ổ ngay góc nhà.

Hưng theo bé Hai vô trong. Nàng chỉ chiếc ghế bảo Hưng.
- Chú ngồi chơi đi, để cháu ra nấu nước trà nóng cho chú uống nhé.
Hưng vừa tính cản thì Lan bước vô nói:
- Thôi mày ngồi nói chuyện với chú cho vui đi. Để tao nấu nước cho.


Bé Hai cười khúc khích, chờ mẹ ra khỏi phòng, nàng phóng tới sau lưng Hưng, nhảy lên ôm lấy cổ chàng. Hưng vòng một tay ra sau lưng, luồn qua bụng bé Hai, ôm lấy hông nàng kéo ngửa ra phía trước. Bé Hai nằm ngửa thực gọn vô lòng chàng. Hưng cúi xuống ngay, bờ môi chàng tê đi trên môi đứa con gái mới mười bốn tuổi này. Khi chàng ngước lên, bé Hai nũng nịu, nhún nhảy nói:
- Chú xấu quá hà. Không mua bánh cho cháu.
- Hai muốn ăn bánh gì?
- Bánh gì cũng được.

Hưng vén tà áo bé Hai lên khỏi ngực. Con bé chẳng bao giờ mặc áo lót. Bộ ngực nhưcau non nhu nhú đỏ hồng. Tự nhiên người Hưng tê đi.
- Hay là bây giờ tụi mình ra bãi biển ăn quà đi?
Bé Hai chịu liền, vừa tính nhổm dậy thì Hưng đã luồn tay vô trong quần con bé. Chiếc giây lưng lỏng lẻo căng ra để tay Hưng rà vô trong thực dễ dàng. Bé Hai không ngờ hôm nay Hưng lại táo tợn như vậy. Từ trước tới nay dù có cái gì hơn thế này đi chăng nữa, Hưng cũng lén lút chứ đâu có dám công khai bạo phổi như ngày hôm nay. Tự nhiên bé Hai cảm thấy mình trở thành người lớn rồi. Hèn chi mẹ luôn luôn tạo cơ hội cho nàng gần gủi chàng. Bé Hai nhìn thẳng vào mắt Hưng, lấy tay đánh nhẹ vô tay Hưng nũng nịu nói:
- Anh hư quá mất rồi.

Không hiểu sao những câu nói nhẹ nhàng trẻ con ấy làm Hưng run rẩy. Chàng ngây ngất với cảm khoái ngút trời Hưng vội vàng cúi xuống vùng da thịt cỏ non ấy hít thực mạnh. Hương thơm con gái tê chồn đầu môi. Chàng rên lên nho nhỏ...
- Anh ơi... đi ra biển đã mà...

Hưng ngước đầu lên, ánh mắt thèm thuồng còn đọng lại khắp lối Chàng đỡ bé Hai đứng dậy. Con bé xốc lại quần áo, mỉm cười chúm chím.
- Chúng mình ra bãi biển ăn bánh nghe anh.

Hưng mỉm cười gật đầu thực dễ dãi. Cả hai bước ra nhà ngoài. Hai nói lớn:
- Mẹ ơi, chú Hưng rủ con ra bãi biển ăn đồ đó mẹ.
Lan nhìn con tươi cười nói:
- Mày lại vòi vĩnh chú ấy chứ gì.
Hưng đỡ lởi ngay.
- Không phải đâu. Anh rủ nó đi cho đỡ buồn thôi mà. Mấy hôm nay đám tang của Tiến làm thần kinh anh căng thẳng chịu không nổi.
- Tại sao vậy anh?
Hưng từ từ ngồi xuống mép giường bên cạnh Lan, nói:
- Không ai ngờ cái chết của Tiến lại rắc rối như vậy.
Ngưng một lát Hưng nói tiếp:
- Lúc đầu thì hai ba cô dành chôn cất. Ai cũng là vợ, ai cũng là người thân nhất. Bây giờ thì mọi người cùng biến mất một lượt.
- Như vậy thì xác anh Tiến bây giờ ở đâu?
- Vẫn còn để đó, khóa cửa lại.

Lan trợn tròn mắt hỏi.
- Cái gì? Anh tính không chôn xác anh ấy nữa hay sao?
- Chôn thì nhất định là phải chôn rồi. Nhưng không biết ai là người lãnh cái trách nhiệm này đây?
- Hôm qua em lên thăm xác anh ấy, thấy mọi người đông lắm cơ mà.
- Phải, cũng vì đông như vậy mà bây giờ anh Tiến nằm đó một mình thôi. Thật là nhức cái đầu, ngày mai anh về cũng chưa biết thế nào nữa.
- Vậy thì anh dắt con Hai ra biển chơi đi cho khuây khỏa. Em sẽ giăng mùng sẵn trong phòng, nếu có về khuya, anh cứ vô đó mà ngủ với nó. Em ngủ ngoài này với hai đứa nhỏ cũng được rồi.

Hưng không ngờ Lan dám nói công khai như vậy. Như thế có khác nào nàng chính thức tuyên bố gả con Hai cho chàng rồi còn gì. Tựnhiên Hưng thấy ngượng, chàng không biết để chân tay vào đâu. Nếu phải như mọi lần, Hưng đã đè Lan xuống giường rồi. Lúc này không biết con Hai chạy đi đâu và hai đứa em nó cũng không có trong nhà. Hình như Lan đọc được những ý tưởng trong đầu Hưng. Nàng để một tay lên đùi chàng nói nho nhỏ:
- Có gì đâu mà anh ngại. Trước sau gì cũng như vậy thôi mà, em không có câu nệ gì đâu.

Nói xong, Lan chồm mình lên hôn vô miệng Hưng thực tự nhiên. Hưng từ từ ngả mình nằm xuống giường, trong khi Lan trườn lên...

Cả giờ sau Hưng mới dắt được Hai ra khỏi nhà. Lúc Hưng đưa Hai về nhà cũng đã gần nửa đêm. Chàng để nguyên quần áo chun vô mùng. Cả nhà đã đi ngủ từ hồi nào không hay. Bé Hai cũng đã quá mệt mỏi, nàng chung vô mùng ôm lấy Hưng ngủ thiếp đi hồi nào không biết. Bây giờ mọi chuyện gần như công khai giữa hai mẹ con nàng và Hưng. Ngay lúc Hưng sắp dắt nàng ra bờ biển ăn cơm, bé Hai ra sau hè tắm rửa chờ cho Hưng nói chuyện với mẹ. Khi nàng trở lại thấy Hưng và mẹ nàng đã đem nhau vô phòng trong đóng cửa lại rồi. Bé Hai nghe thấy tiếng rên rỉ quen thuộc của mẹ. Nàng biết Hưng đang làm gì, bé Hai tò mò dòm qua kẽ lá vô trong phòng. Ngọn đèn dầu sáng choang để ngay trên bàn soi rõ hai người đang nhấp nhô trên giường. Người bé Hai nóng lên bừng bừng. Nàng nghĩ tới đêm Tiến đè nàng ra trên con đường đưa nàng xuống núi. Bé Hai định bụng lát nữa Hưng đưa nàng ra bờ biển sẽ bắt chàng làm như vậy.

Bây giờ thì bé Hai mệt mỏi quá rồi. Nàng không ngờ Hưng dai sức như vậy. Lúc ăn cơm xong, bé Hai bảo Hưng mướn một chiếc thuyền cho nàng chèo ra biển. Thế rồi nơi đó chỉ có trời cao biển rộng. Hưng đã làm nàng thoả mãn hơn bao giờ hết. Và có lẽ đây cũng là lần đầu trong đời Hưng, chàng một mình một ngựa, mắt chỉ cần nhìn những ngọn đèn leo lét của các thuyền câu gần đó mà tới mức ăn thua oanh liệt như vậy. Cái bệnh di truyền quái ác kia hình như được trị lành mạnh hẳn hoi bởi cả hai mẹ con nhà Lan mất rồi.

Hưng ngủ mê man cho tới sáng mới cựa mình thức dậy. Có lẽ vì Lan vô hôn lên mình chàng mới làm Hưng thức giấc, bé Hai cũng vừa hí mắt, nàng thấy mẹ đang hôn vô cổ Hưng. Bé Hai vòng một tay ôm lấy đầu mẹ thì thầm:
- Con thương mẹ quá mẹ ơi...
Cho tới gần trưa, Hưng mới trở về nhà. Chàng gặp ngay một thiếu nữ ngồi ở phòng khách. Thấy Hưng, cô ta đứng dậy cúi đầu chào và hỏi ngay.
- Thưa ông, nếu tôi không lầm thì có phải ông là kỹ sư Hưng không ạ?
Hưng gật đầu trả lời.
- Phải, cô tìm tôi có chuyện chi không?

Thiếu nữ vui mừng nói.
- Thưa ông, tôi là em họ của anh Tiến. Vừa được tin anh ấy mất nên cố thu xếp tới đây liền. Nhưng rủi quá, xe đò từ Sàigon xuống đây lại bị nằm đường nên tới sáng sớm ngày hôm nay mới tới nơi.
- Ồ? xin lỗi cô, tôi làm cô phải đợi lâu quá phải không. Quan tài anh Tiến còn để ở dưới kia. Cô đã tới đó chưa?
- Dạ thưa ông kỹ sư. Lúc sáng mấy ông Mỹ đã mở cửa cho tôi vô thắp mấy nén nhang cho anh ấy rồi ạ. Nhưng tôi không hiểu sao lại có sự thay đổi lạ lùng như vậy: Bởi vì theo chỗ tôi biết, anh Tiến làm gì có họ hàng bà con gì ở Mỹ nữa mà đem xác anh ấy về đó chứ?

Hưng lắc đầu, chàng móc trong túi ra bức thư của vợ Tiến để lại cho thiếu nữ coi rồi nói:
- Xin cô đọc bức thư này sẽ hiểu.

Thiếu nữ cầm bức thư đọc thực nhanh. Nước mất nàng từ từ chảy xuống gò má trắng hồng. Giọng nàng nhỏ lại:
- Tôi không ngờ sự việc lại xẩy ra như vậy. Nhưng ông có chắc là chị ấy sẽ trở lại không?
Hưng hơi bàng hoàng vì câu nói của thiếu nữ. Quả thực chàng chưa nghĩ tới chuyện đó. Hưng lắp bắp hỏi:
- Tại sao cô lại nghĩ như thế?
Thiếu nữ im lặng một lúc rồi từ từ nói:
- Khi ba má anh Tiến qua đời. Họ hàng duy nhất ở miền Nam với anh ấy là gia đình tôi. Hồi đó còn ở Đà Nẵng. Bởi vậy anh Tiến sống với chúng tôi từ hồi còn học tiểu học. Khi anh Tiến vượt biên ít năm, có trở về nhà thăm tụi tôi một lần ở Saigon, và nghe nói là anh ấy trở lại xóm cũ cặp bồ với cô hàng xóm năm xưa. Nhưng bị ba tôi la nên bỏ luôn, vì nghề nghiệp của cô ta không được tốt cho lắm. Nhưng theo tôi biết thì cô nàng cũng bùa phép dữ dằn lắm nên lâu lâu anh Tiến có gửi ít quà về cho. Khi tôi được ông báo tin cho biết anh Tiến qua đời, tôi có đánh điện cho chị Thuỷ hay, nghĩ là chỗ bạn bè quen biết xưa. Ai ngờ chị ấy lại giở trò ra như vậy?
Hưng chới với hỏi:
- Cô nói nhưvậy có nghĩa cô Thuỷ nào đó không phải là vợ chính thức có giá thú của anh Tiến hay sao?
Thiếu nữ lắc đầu nói:
- Ang Tiến có lấy ai ở Việt Nam bao giờ đâu mà có giá thú chứ. Hơn nữa, theo chỗ tôi biết, chị Thuỷ đã có chồng và hình nhưcó một đứa con gì đó với anh ta rồi mà.

Hưng chưng hửng. Như vậy thì rõ ràng là chàng bị gạt rồi. Lúc cô nàng đó tới nói là vợ chính thức của Tiến là nói với Jean chứ có nói với chàng đâu. Hưng cũng chắc chắn là Jean đâu có được coì hôn thơ hôn thú gì của cô nàng này. Mới chỉ nghe nói là đã đùng đùng nổi giận rồi mới sinh ra cớ sự. Bây giờ không biết phải làm sao đây!

Bỗng Hưng chợt nhớ tới Jean. Chàng mừng rỡ nói:
- Như vậy thì êm rồi.
Thiếu nữ ngơ ngác hỏi:
- Ông nói sao cơ ạ?
Hưng mỉm cười nói:
- Như lời cô nói thì chắc chắn là tôi bị lừa rồi. Bây giờ chỉ còn cách là gọi vợ anh Tiến trở lại ià hay nhất.
Thiếu nữ nhướng mắt hỏi:
- Vợ nào nữa vậy?
Hưng nói:
- Có lẽ bây giờ cũng trễ rồi. Tôi mời cô ra phố ăn cơm rồi chúng ta nói chuyện nhiều hơn. Thú thực, bây giờ tôi cũng phải ra đó đánh điện tín về Saigòn cho vợ anh ấy nữa.
Thiếu nữ gật đầu đứng dậy ngay, nàng nói:
- Vâng, có lẽ cũng tới giờ cơm rồi. Nhưng ông có thể cho tôi biết anh Ticn còn vợ nào nữa đó.

Hưng vừa đi, vừa nói cho thiếu nữ nghe hết những gì xẩy ra mấy ngày hôm nay, cũng như thân thế và đám cưới của Tiến và Jean. Nghe xong, thiếu nữ đứng dừng lại. Tự nhiên nàng gục đầu lên vai Hưng khóc nức nở. Hai người đang đi trên con đường xuống núi nên nơi đây không có ai. Hưng tưởng cô em họ của Tiến xúc động về cuộc đời gian nan cúa anh ta mà khóc, nên chàng cũng đứng lại để cho thiếu nữ ngả vô mình chàng khóc tự nhiên.

Một lúc sau, chàng mới nói:
- Chuyện đã như vậy rồi, bây giờ chúng mình phải lo cho anh ấy thôi.
- Ông nói bây giờ tôi lấy tư cách gì mà lo cho anh ấy đây?
Hưng trố mắt hỏi.
- Cô không phải là người thân duy nhất trong gia đình của anh ấy hay sao?

Thiếu nữ lắc đầu, nàng từ từ ngồi xuống bờ cỏ ven đường, bên một bụi cây thực rậm rạp che khuất ánh mặt trời Hưng ngạc nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn thiếu nữ đăm đăm chờ nàng trả lời. Một lúc thực lâu, thiếu nữ mới gạt nước mắt, cúi đầu nhìn xuống đất nói nho nhỏ.
- Thú thực với ông, danh từ "em họ" là do anh Tiến đặt cho tôi. Thực tình, anh Tiến không còn một thân nhân nào nữa đâu.

Gia đình ông chú mà tôi nói vừa rồi đã chết hết trong chuyến vượt biên cùng với anh ấy năm nào rồi. Hưng chới với, không ngờ câu chuyện lại ly kỳ như vậy. Chàng tò mò hỏi thiếu nữ:
- Như vậy cô tên gì, đối với anh Tiến có liên hệ ra sao?
- Tôi tên Ngọc. Anh Tiến thường gọi đùa tôi là em họ. Thực ra khi anh Tiến vô Saigon học, tụi tôi quen nhau, rồi thương nhau. Tôi tưởng một ngày nào đó, anh Tiến học hành xong, sẽ về cưới tôi. Ai ngờ anh ấy đã lấy vợ rồi còn nói làm gì nữa!
Hưng thở dài than.
- Hèn chi, tôi thấy trong cuốn sổ tay ghi địa chỉ của anh Tiến, ghi tên cô là em họ cua anh ta, nên mới đánh điện cho cô. Ai ngờ đó chỉ là một cái tên mật mã.

Bỗng thiếu nữ ngước mặt lên, lấy tay quẹt nước mắt, nhìn Hưng một cách khác thường, nói:
- Anh Hưng, chuyện anh Tiến với em tới đây kể như chấm dứt. Ân tình anh ấy dành cho em, sáng nay em cũng đã trả xong. Cả buổi sáng, ngồi bên quan tài anh ấy khóc lóc như một người vợ thực sự cũng đã đủ rồi. Ăn cơm với anh xong, em xin phép về Sàigon ngay. Bởi vì em không muốn làm bận tâm người vợ có cưới hỏi đàng hoàng của anh ấy đâu.

Quyết định mau lẹ và cách thức xưng hô thay đổi của thiếu nữvới chàng làm Hưng ngạc nhiêntới sững sờ. Chàng nắm lấy tay nàng nói:
- Chuyện đâu còn có đó. Chúng mìnb đi ăn cái gì đã, rồi hãy quyết định, được không em?
Ngọc gật đầu, vịn vai Hưng đứng dậy.
- Anh nói phải. Chúng ta đi ăn đã, em cũng đói bụng lắm rồi.

Hưng để ý, bây giờ hình như Ngọc không còn giữ gìn, kiểu cách với chàng như lúc mới gặp nữa.. Nàng thực tự nhiên và còn có vẻ gần gủi với chàng như một người thân lâu ngày là đằng khác.
- Em muốn ăn gì?
- Tùy anh. Em chưa bao giờ tới đây thành ra đâu có biết Nha Trang này có cái gì đặc biệt đâu.
- Thôi được rồi, chúng ta ra nhà hàng mới mở bên bãi biển ăn cơm cho mát mẻ nhé. Ngọc gật đầu nhè nhẹ, nàng đi sát vô mình Hưng hơn nữa. Hơi ấm trong thân thể Hưng truyền qua làm nàng cảm thấy đễ chịu lạ thường. Tự nhiên Ngọc thấy có cảm tình với người đân ông xalạ này một cách khác thường. Ánh mắt anh ta dịu dàng và quyến rũ làm sao. Nàng cũng không hiểu tại sao lại quá dễ dàng đỉ bên chàng như một người tình như thế này nữa.

Cho tới khi đi qua một khúc quanh nhỏ, có bóng cây khuất hẳn ánh mặt trời. Cánh tay Hưng choàng lên vai nàng thì Ngọc đã ngả hẳn vào mình chàng thật sát rồi. Chính nàng cũng không biết lúc nào Hưng cúi xuống, hôn lên miệng nàng. Ngọc chỉ còn nhìn thấy đôi mắt tròn to và cặp lông mày xếch ngược chiếu ra những tia tình tứ làm cho nàng không thế nào cưỡng lại được những ham muốn xác thịt sôi lên một cách khó hiểu trong thân thể mình.

Nàng run rẩy trong vòng tay Hưng một cách kỳ lạ. Rồi ngay lúc đó, chàng kéo nàng vào ven đường, đi sâu hẳn vô bên trong những bụi cây rậm rạp mà dù cho có người đi bên ngoài cũng không thế nào thấy hai người đang làm gì trong đó nữa.

Quần áo Ngọc từ từ rơi rớtxuống, máng lên những cành cây trong bụi rậm. ánh mắt tình tứ man dại của Hưng mỗi lúc một sôi sục. Thân thể Ngọc vặn vẹo, miệng nàng rên lên những lời ân ái điên cuồng. Đến khi Hưng kéo nàng nằm xuống. Ngọc đã một lần tính cưỡng lại, nhưng không hiểu sao, thân thể nàng lại ưỡn hẳn lên đón nhận những đê mê cuồng nhiệt ấy.

Hình như có tiếng gió biển lồng lộng. Tiếng sóng ào ạt như giông tố. Tiếng chim hải âu gọi bầy quang quác. Trước mắt Ngọc là cả một đại dương xanh thăm thẳm quện lấy những tia nhìn nam châm của đôi mắt tròn to và cặp lông mày xếch ngược. Nàng rên rỉ:
- Anh ơi... em chết mất.

Bây giờ thời gian như ngưng đọng. Không gian xoay tròn bám lấy mặt trời đỏ rực màu máu, hằn lên trong con mắt tròn to kia lồng lộng trước mắt Ngọc. Nàng thấy cả hồn lẫn xác chảy thành nước bắn tung toé trong cơn dâm tình nóng bỏng, thác loạn, ngất ngây này.

Cho tới chiều, khi đi ăn cơm về. Ngọc vẫn còn bám sát lấy Hưng. Nàng cặp kè với chàng chẳng khác gì đôi nhân tình trong mộng thắm. Jean cũng đã đáp máy bay từ Sàigòn trở về rồi. Hưng cho nàng biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, trừ vụ Ngọc. Jean chỉ tưởng nàng là một người bạn gái mới của Hưng mà thôi, vì Ngọc ở lỳ trong phòng chàng.

Ngay tối hôm đó, Jean quyết định thiêu xác Tiến, lấy tro ném hết xuống biển ngay. Hình như chẳng còn ai để ý tới cái chết của Tiến nữa. Bây giờ Jean mới thực sự hiểu rõ con người Tiến như thế nào. Nàng ân hận đã tin tưởng trọn vẹn vào con người của chàng như là một người trong giòng họ quyền quí, chẳng qua vì thời vận mà phải bôn ba. Thì ra chàng chỉ là một thằng mồ côi, không cha không mẹ, họ hàng chẳng có ai. Hơn thế nữa, thân thế xưa kia cũng chỉ là hạng bình dân tầm thường như trăm ngàn những người dân nghèo khó ở đây.

Tình nghĩa bấy lâu nay với chàng như cơn gió thoảng qua. Tối nay Jean thấy chơi vơi lạ thường. Nàng đi thơ thẩn ngoài sân, ngắm vừng trăng mười sáu vằng vặc. Gió biển nhè nhẹ lùa trên má Jean hây hây. Bỗng Jean giật mình vì Hưng bất chợt xuất hiện truởc mặt nàng hồi nào không hay. Nàng đưa hai tay lên ôm ngực thở hổn hển nói:
- Anh làm em hết hồn à, sao ra đây mà không lên tiếng.

Hưng nhìn nàng đăm đăm không nói một tời. Từ từ tiến lại gần, cầm lấy hai tay Jean. Tự nhiên Jean rùng mình, nàng cảm thấy có một cái gì khác lạ hơn những lần Hưng tới với nàng. Bàn tay chàng lạnh ngắt. Nhưng không hiểu sao con mắt tròn to kia rực lửa dưới cặp lông mày xếch ngược. Chàng từ từ ẵm Jean lên. Tự nhiên Jean lại bá lấy cổ chàng.

Hưng bế Jean xuống bãi biển. Jean tự hỏi, tại sao Hưng không sợ cặp mắt ma quái bữa nọ xuất hiện mà còn bế nàng ra đây vào giờ này. Nơi đây Jean còn nhớ rất rõ. Một lần Hưng đã vác nàng chạy bán sống bán chết vì cặp mắt ma quái kia. Vậy mà bây giờ chàng lại đem nàng ra đây là làm sao.

Jean định hỏi nhưng không hiểu sao miệng cứng lại. Những cảm giác kích thích trào lên thân thể. Nàng từ từ cởi hàng nút áo trước ngực một cách thực dễ dàng và tự nguyện dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Bộ ngực to tròn căng lên ăm ắp. Hưng đặt nàng xuống một tảng đá lớn, trường mình lên thân thể Jean, chống hai tay qua vai nàng. Mắt chàng nhìn nàng không chớp. Thân thể Jean bắt đầu vặn vẹo, không thế nào cưỡng lại được.

Nàng nghe có tiếng gió biển thổi đùng đùng. Tiếng sóng âm vang gào thét. Tiếng hải âu gọi nhau quang quác và mặt trăng bắt đầu xoay tròn trước mắt. Jean nhướn mình lên. Hai chân cặp lấy hông Hưng rên rỉ. Hai tay nàng bấu chặt lấy tay chàng. Cặp mắt Hưng trở nên điên dại, thực tròn và to, đôi lông mày xếch ngược, những ánh lửa tình loé lên thực man dại tới tê người.

Jean nghe thấy tiếng mình rên d. .
- Anh Hưng... anh Hưng ơi... Anh làm sao vậy. Thôi... thôi mà... Đừng làm em chết mất anh ơi...

Jean quằn quại, tái tê, điên dại trong dục tình không thế nào tưởng tượng được. Có những lúc nàng mê man trong biển lửa hừng hực ân tình. Có những lúc tái tê trong đau đớn đam mê. Nàng thấy thân thể như tan biến vào hư vô quằn quại cả thể xác lẫn linh hồn. Hình nhưnàng đang nằm trong vòng tay của quỉ. Trên trời, một chiếc máy bay khổng lồ đang từ từ hạ thấp. Hình như trên đó có vợ Hưng. Nhưng dưới này thân thể chàng đang cuồng dại, dập xuống liên hồi. Jean níu cứng lấy chàng rên rỉ.
- Anh... anh Hưng ơi. Hình như chuyến máy bay chở Đào vừa đáp xuống phi trường kìa.
Bây giờ Hưng mới ầm ừ lên tiếng. Giọng chàng văng vẳng như từ cõi xa xăm vọng lại. Phải, phải rồi... Đào đã tới rồi đó em.

Ttrong khi đó Đào vừa bước xuống máy bay. Sao mà khí hậu ở đây nóng khủng khiếp thế này. Mặc dầu đã biết truởc nhưthế. Ngoài bộ đồ mặc ngoài này, Đào không mặc một thứ quần áo lót nào bên trong mà vẫn nóng kinh người. Mồ hôi nàng vã ra. May mà bây giờ là ban đêm mà còn như thế này. Không biết sáng mai khí hậu sẽ ra sao. Đang lớ ngớ, trông trước nhìn sau thì Hưng đã đứng sát bên nàng từ lúc nào. Đào mừng rỡ ôm chầm lấy chàng. Hưng nhấc bổng nàng lên trong khi môi Đào đã gắn chặt lấy miệng chàng rồi. Nhiều con mắt hướng về phía hai người. Có lẽ phong tục tập quán ở đây không cởi mở như bên Mỹ nên những con mắt tò mò có vẽ ngỡ ngàng về sự âu yếm công khai của cặp vợ chồng trẻ này.

Tự nhiên Đào rùng mình khi thấy Hưng quét ngang tầm mắt nhìn chung quanh làm mọi người lẩn tránh xa hẳn ra. Nhưng chỉ một thoáng, tánh hồn nhiên lại trở về với con người Đào. Nàng lại tung tăng âu yếm đi bên Hưng, tíu tít như một con chim non.

Sau khi lãnh hành lý. Hưng bao riêng một chuyến xe lam chở hai người về. Gió biển về đêm thổi lồng lộng mà Đào vẫn cảm thấy nóng bức lạ lùng. Nàng ngồi sát vô Hưng, ôm lấy chàng để cảm nhận hơi da mát lạnh từ người chàng truyền qua thật dễ chịu.

Đèn đường ở đây hầu như không có. Xe chạy thực lâu mới có một hai bóng đèn lờ mờ như bóng ma chơi. Đường phố tối om om, ánh đèn xe lam cũng chỉ chiếu sáng được một khoảng thực ngắn trước mặt để anh tài xế cho xe chạy từ từ như loài rùa biển.

Cũng vì trời tối mà có lẽ bây giờ Đào mới được nhìn thấy ánh trăng rằm trải dài trên mặt biển thực đẹp. Nó lóng lánh như muôn ngàn tinh tú, nhấp nhô trên những ngọn sóng thực tình. Đào luồn một tay vô trong quần Hưng. Đã mấy tuần xa cách, bây giờ có lẽ nàng phải hâm nóng cái thân thể lạnh giá này để cho nó khỏi teo luôn lại thì khổ Bỗng Đào thích thú vì người Hưng nóng lên thực dễ dàng. Nàng chồm lên, cắn nhẹ vô tai chàng thì thầm.
- Anh hư quá đi...

Hưng vẫn lầm lỳ, vòng tay ôm lấy mình Đào. Nàng dựa sát vô mình chàng hơn nữa, trong khi tay Hưng đã thọc sâu vô ngực áo nàng. Thân thể Đào run rẩy vì những ngón tay thần diệu ngày hôm nay của chàng. Tuy nhiên, Đào biết rằng chồng mình chỉ có thời gian ban đầu ve vuốt này thực sự là một người bình thường thôi. Còn như lát nữa đây, khi mà bắt đầu làm công việc của một người đàn ông thì chàng chịu thua ngay. Chẳng bù với Hiền, anh chàng nấu bếp cho nhà hàng của Đào. Thân thể cục mịch như vậy mà sáng nào cũng cương cứng cả giờ, làm cho Đào phải điên lên từ mấy năm nay. Cũng vì vậy mà cho tới giờ này nàng mới lấy chồng.

Thực là trời quả báo lại gặp ngay một anh chồng bất lực? Nếu không phải vì tai nạn và vấn đề gài Hớn vào trách nhiệm của đứa con trong bụng, có lẽ giờ này Đào vẫn còn phây phây để hưởng thụ của quí trong nhà hàng của nàng.

Đào còn nhớ trước ngày lên đường về Việt Nam. Gặp ngay ngày nhà hàng đóng cửa. Nàng rủ Hiền xuống Santa Cruz chơi. Hai đứa dắt nhau vô một khách sạn nhỏ ngay trên bãi biển. Nàng bảo Hiền:
- Hiền ơi, ngày mai em phải lên đường về Việt Nam với anh Hưng. Bây giờ anh làm sao cho em nhớ mãi những ngày chúng mình bên nhau nghe anh.
Hiền cười hì hì.
- Mỗi buổi sáng, chúng ta chỉ có vài chục phút trong nhà kho làm anh điên lên được, em có biết không. Hôm nay được cả ngày ở đây mà không làm cho em nhớ đời thì còn chờ tđi bao giờ nữa chứ.

Đào vuốt những bắp thịt săn tròn của Hiền và hỏi:
- Bộ từ nhỏ anh đã khoẻ như thế này rồi hay sao?
Hiền gật đầu nói:
Cũng vì vậy mà nó hành hạ anh nhiều khi muốn điên lên đó.
- Sao anh không lấy vợ sớm?
Cha mẹ anh chết hết, ở với ông chú làm ruộng, lấy tiền đâu mà lấy vợ chứ.
- Vậy hồi ấy anh làm gì?
- Thì ở dưới quê còn nhỏ, chỉ có đi chăn trâu thôi, chứ còn làm được cái gì khác nữa đâu.
- Em đọc mấy cuốn tiểu thuyết, thấy họ viết mấy đứa chăn trâu quỉ quái lắin. Có khi chúng làm tình với mấy con trâu nữa phải không?
Hiền cười sặc sụa, nói:
- Thật tình mấy ông nhà văn nhiều óc tưởng tượng.
- Có thiếu gì cách giải quyết vấn đề đó mà phải làm như vậy với mấy con vật cơ chứ.
- Anh nói cho em nghe đi.
- Thường thường thì tụi anh ve vãn lẫn nhau. Thiếu gì những đứa con gái cũng đi chăn trâu cơ chứ. Thả trâu rồi, tìm một lùm cây, bụi cỏ nào đó, ân ái ngày này qua ngày khác là chuyện thường thôi mà.
- Anh có dụ được đứa nào không?

Hiền cười hì hì, ôm ghì lấy Đào nói:
- Trời sanh anh ra quá khổ ngay từ nhỏ. Nhất là lại dai sức nên mấy đứa nhỏ chăn trâu với anh chịu không nổi. Lần đầu tiên, anh cặp với con Bích, mấy tháng quen thân. Thủ thỉ tâm tình chán rồi đi tới ái ân. Con nhỏ này phải thú thực với em là đứa sừng sỏ nhất trong đám chăn trâu. Không biết nó đã cặp với bao nhiêu thằng rồi, và còn hơn anh tới bốn năm tuổi gì đó.

Trưa hôm đó, hai đứa đem trâu qua phía bên kia đồi. Nơi đó xa hẳn đám bạn bè chăn trâu trong làng như mọi khi Lại gặp hôm trời mưa lớn, sấm chớp giăng đầy. Hai đứa anh đem trâu cột ở một gốc cây lớn rồi tìm nơi trú mưa. May mắn tìm được một cái chòi lá dưới chân đồi. Vừa kín đáo mà lại vừa vắng vẻ. Anh đốt lửa lên hong quần áo cho khô. Thân thể cả hai trần truồng. Tụi anh ôm lấy nhau. Lúc đầu chính con Bích kích thích anh trước. Nó bảo chưa bao giờ thấy của ai lớn như của anh và anh cũng thú thực với nó đó là lần đầu tiên làm tình trong đời. Con nhỏ hân hoan ra mặt. Nó làm đủ mọi cách cho anh nóng người lên. Tới khi sáp lại, anh đè nó xuống thì cô nàng mới ré lên. Đẩy anh ra, nhưng khi đó làm sao ngừng lại được Trời mưa thực lớn, quanh đó cả cây số không có ai lai vãng chứ đừng nói chi là có nhà cửa. Bởi vậy nó chỉ còn nước chịu trận. Khóc lóc năn nỉ không hết lời. Khi người anh nguội lại, thân thể nó cũng đã rã rời. Nó bị bệnh phải ở nhà nghỉ ngơi tới mấy tuần mới đi chăn trâu trở lại được Cũng may, nó chỉ là con nhỏ đi chăn trâu mướn. Nhà thực nghèo nên không có gì lôi thôi. Nhưng ông chú anh cũng mất mấy bao gạo lo cơm thuốc cho nó. Từ đó anh nổi tiếng về cái vụ này. Không một đứa con gái chăn trâu nào dám tới gần anh nữa, chứ đừng nói tới cặp bồ làm chi cho mất công.

Đào thích thú hỏi:
- Thế làm sao anh chịu nổi?
Hiền cười hì hì.
- Nói ra thì mắc cỡ. Sau cái hôm làm tình với con Bích. Tự nhiên sự đòi hỏi ái ân ùn ùn nổi lên không thế nào chịu nổi nữa. Làm như lúc chưa được nếm mùi đời thì không sao. Nhưng khi đã biết rồi thì khổ vì nó.
- Vậy anh làm sao?
- Mấy hôm đầu anhphải thủ dâm. Rồi ít lâu sau không cần nữa.
- Anh gặp được địch thủ hả?
- Đúng vậy. Nhưng không phải con nít trong đám chăn trâu đâu?
Đào ngạc nhiên hỏi:
- Không lý anh cặp với mấy bà sồn sồn sao?
- Già có, trẻ có. Nhưng không phải là anh tán mấy mụ đó đâu.
- Như vậy là làm sao?
Hiền cười hì hì.
- Chẳng là sau cái vụ con Bích, cả làng đồn ầm lên nên ai cũng biết. Bởi vậy mới có một hôm. Trời thực nắng, anh đang thơ thẩn thả trâu. Lúc ấy là mùa gặt. Tự nhiên mụ Tư gánh lúa đi ngang qua chỗ anh ngồi. Bỏ quang gánh xuống ngồi bên cạnh anh. Trong làng ai lại chẳng biết mụ Tư lấy chồng hai ba lần, anh nào cũng được vài năm là lăn đùng ra chết. Mụ ấy cũng chẳng đẹp đẽ gì, chỉ được cái thực khoẻ Gánh lúa lanh lẹ hơn cả trai làng. Thân thể to như con bò mộng. Nên sau này không có ai dám rớ tới mụ ta nữa. Bởi vậy mụ phải về ở với bố mẹ và đi cấy rẽ.

Buổi trưa hôm đó không hiểu sao thực vắng vẻ. Không thấy ai ở ngoài đồng cả. Mấy đứa chăn trâu thì ky anh, nên anh thả trâu ở đâu, chúng nó đi chỗ khác hết. Có lẽ trời nắng quá nên mọi người tìm chỗ nghỉ cả rồi. Mụ Tư ngồi xuống bên anh hỏi:
- Hiền à, chị hỏi thực nhé. Hôm đó em làm sao mà con Bích nó đau cả tháng không đi chăn trâu được hả? Nghe nói đó cũng là lần đầu tiên em làm cái vụ đó phải không?
Tự nhiên anh bị hỏi ngang xương nên mắc cỡ tới đỏ mặt, trả lời lí nhí.
- Thím Tư à, tại nó dụ cháu, chứ thực ra hồi nào tới giờ, cháu có biết đàn bà con gái bao giờ đâu. Nó làm ông chú đập cháu một trận gần chết.
Mụ Tư cười hì hì, đặt một tay lên đùi anh nói:
- Nhằm nhò gì ba cái vụ đó chứ. Bộ mấy người lớn không có ai làm ba cái thứ đó hay sao?
Nhưng sao cháu không hiểu con Bích lại bị bệnh như vậy. Nó nói với cháu đã làm như thế nhiều lần với đám chăn trâu rồi có sao đâu. . .
Lúc ấy tay mụ Tư vuốt ve trên đùi anh làm anh cũng nóng người lên rồi. Mụ ấy nói:
- Có lẽ em khoẻ như chị nên không ai chịu nổi thôi.
- Em coi nè.

Vừa nói, mụ Tư trông trước nhìn sau rồi tụt quần ra thực nhanh cho anh coi. Anh không ngờ mụ ta táo tợn như vậy Cũng may anh với mụ ta ngồi khuất trong một bụi cây rậm rạp ven đường nên dù có ai đi ngang cũng không trông thấy, nên anh mới yên tâm. Lúc ấy anh nhìn mụ sững sờ.

Nhưng thân thể nóng hổi không còn chịu nổi nữa. Mụ Tư cũng đã thọc tay vô trong quần anh rồi. Mụ ấy thở hổn hển nói:
- Để chị thử xem tại sao con Bích nó chịu không nổi nhe em.

Thế là anh lại tái diễn cái vụ ân ái như làm với con Bích một cách thực dễ dàng. Bộ ngực mụ Tư to không thể tượng tượng nổi. Anh úp mặt vô mà cái đầu chìm lĩm ngay trong hai khối thịt khổng lồ đó. Cả tiếng đồng hồ sau tụi anh mới đứng dậy. Mụ Tư có vẻ thoả mãn lắm. Móc ra cho anh mấy chục bảo:
- Em không được nói với ai vụ này nghe không. Lúc nào rảnh rỗi, chị lại tìm em. Chị nói thực cho em hay, trong làng này khó có người nào chịu nổi em cái vụ này lắm đó.

Nói xong, mụ ngồi xuống, ôm lấy anh hôn vô môi, núc lấy lưỡi làm anh hoảng hồn. Nhưng anh lại khám phá ra một cái thích thú mới lạ nữa trong vụ này mà từ trước tới giờ, có bao giờ nghĩ tới đâu.
- Thế rồi sau đó mụ Tư có tới kiếm anh nữa không?
- Phải nói là hầu như đêm nào mụ ấy cũng tới tìm anh mới đúng. Cứ mỗi lần đi chăn trâu về. Cơm nước xong, cả nhà đi ngủ là anh lại trốn ra bờ ao gặp mụ Tư.
- Có ai biết vụ đó không?
- Làm sao giấu cái gì mãi được. Mấy tháng sau, không biết ai mách với ông chú anh. Ông ta ra bờ ao bắt tại trận tụi anh đang hú hí với nhau. Cũng may, lần này không ầm ĩ như lần truởc. Nhưng mà mụ Tư bỏ làng đi đâu không biết nữa.
- Rồi anh có chịu nổi khi xa Da mụ đó không?
- Mấy tuần sau, anh cũng trốn lên Sài gòn luôn.
- Làm sao anh sinh sống?
Nếu không có mụ Tư làm sao anh dám đi.
Đào ngạc nhiên hỏi: .
- Ủa, mụ ấy trở về đưa anh đi à?

Phải rồi, hôm ấy đang chăn trâu, bỗng mụ Tư ở đâu tơn tơn đi tới hỏi anh có muốn lên Saigon sống với mụ không. Khỏi nói em cũng biết anh bằng lòng liền rồi. Mu Tưđợi cho anh gửi cặp trâu cho một thằng bạn, bảo nó dắt về nhà dùm cho ông chú. Anh cho nó mấy chục, thằng nhỏ chịu ngay. Rồi anh theo mụ Tư đi liền. Lý do ra đi dễ dàng nhưvậy cũng là vì sau vụ mụ Tư, ít có ngày nào anh không bị ông chú đánh đập thật tàn nhẫn. ổng nói chỉ có làm như vậy anh mới hết lăng nhăng với đàn bà được thôi.
- Rồi sau đó mụ Tư với anh sinh sống ra sao?
- Mụ ấy đưa anh lên Saigon nhưng lại không ở chung với anh. Mụ gửi anh cho một thằng chệt làm ở nhà hàng.
- Còn mụ ta theo làm lơ xe đò mới lạ.
- Rồi anh học nấu ăn ngay từ hồi đó à?
- Ừ
- Mụ Tư có tới thăm anh thường không? Mấy tháng đầu thì có. Sau này mụ ấy cũng bặt tăm luôn.
- Rồi anh có đi kiếm mụ ta không?
- Nghe nói mụ ấy ra Cam Ranh bán nlợu cho Mỹ, rồi theo một tên lính Mỹ nào đó về Mỹ luôn thì phải.
ở Saigon anh có cặp với ai không?
- Thằng cha ba Tàu ở chung với anh là sư phụ về vụ đàn bà. Có tối nào mà nó không rủ anh đi chơi bời. Bởi vậy sau này anh không cặp một cô nào nhất định nữa. Cho tới khi đi vượt biên, gặp bà xã anh ngoài đảo, lấy luôn tới giờ này.
Đào cười mím chi nói:
- Bà ấy cũng vào loại khá phải không, nếu không làm sao chịu nổi anh.
Hiền ôm lấy Đào, đè nàng xuống giường cười hềnh hệch.
- Anh nói thực cho em nghe cái này nhé.
- Anh nói đi.
- Nếu không có em, anh nghĩ bà xã anh cũng không sống lâu như vậy được đâu.

Đào vừa định nói thì miệng nàng đã tràn ngập môi Hiền. Nàng cong người lên ngay từ giây phút đầu tiên. Cả ngày hôm ấy, thân thể Đào rã rời mê mẩn. Hết cơn nọ tới đợt kia. Đào chưa bao giờ cảm thấy thoả mãn như ngày hôm đó. Không biết bao giờ nàng mới có lại được một ngày đầy đủ như vậy nữa. Bây giờ ngồi bên cạnh Hưng. Nàng cảm thấy thân thể chàng không thua gì Hiền. Chỉ có điều buồn là Hưng chỉ được những lúc đầu này. Còn như xáp vô là chàng mềm như bún ngay.

Xe đậu lại trước cửa nhà hồi nào không hay. Đào phụ Hưng mang hành lý vô nhà. Xong xuôi, Hưng bảo Đào:
- Chúng mình ra bờ biển ngồi nói chuyện cho mát một chút nhé em.

Đào chịu ngay. Nàng nghĩ, nếu ra ngoài bờ đá ngoài bãi biển có thể làm cho thân thể Hưng nóng lâu hơn, vì ở đó nàng không thể lụp chụp như ở trên giường làm chàng teo lại mau chóng. Có lẽ là cứ ngồi ngoài đó nói chuyện mà lại hay.

Nhưng sự việc lại trái hằn với ý nghĩ của Đào. Vừa ra tới nơi. Hưng đã lột hết quần áo của cả hai đứa ra. Mắt chàng đỏ ngầu, tròn và thực to. Cặp lông mày không hiểu tại sao bây giờ lại xếch ngược. Nàng bị Hưng ấn ngửa xuống trên một tảng đá lớn. Thân thể Đào cong vòng theo bờ đá. Chàng dập mình xuống với những động tác thực man dại. Thân thể Đào tê rần. Nàng phải rên lên thực sự ngay từ giây phút đầu tiên.

Hình như gió biển bỗng thổi thực mạnh như một cơn giông bão. Sóng nước ầm ầm. Có nhiều tiếng chim hải âu gọi nhau quang quác. Vừng trăng mười sáu xoay tròn trong con mắt Hưng đỏ ao màu máu. Cả giờ sau, thân thể Đào đã tả tơi mà người Hưng vẫn nóng hừng hực. Bây giờ, so sánh chàng với Hiền có lẽ Hiền chẳng thấm vào đâu nữa rồi.

Trước mắt Đào tung lên từng đợt xác người. Nhầy nhụa trong đam mê. Điên cuồng trong man dạỉ. Không biết có phải thân thể này là của Hưng nữa hay không. Những bắp thịt cứng như sắt nguội đâm vô thân thể nàng từng đợt...
rồi từng đợt... Hết lớp nọ tới lớp kia... Cuồn cuộn như sóng nước ba đào... Nàng cố thét lên thực to, nhưng tiếng nàng tắc nghẹn ngay trên đầu lưỡi. Âm thanh của tiếng nói dội ngược, nghẹn ngào đi vào tận cùng linh hồn lẫn thể xác:
- Chết... chết... mất... thôi... anh ơi...

Hết