Tuesday, May 11, 2010

Giấc Mơ Trắng

Căn nhà trống vắng, lặng tanh. Trên giường tôi có thể nghiêng tai, nghe rõ từng tiếng kim đồng hồ lắc cắc treo cuối phòng. Chưa mười giờ, còn quá sớm để chuẫn bị cho bửa cơm trưa . Thân thể tôi lười biếng, rã rười sau một đêm mất ngủ.

Tối qua trong đêm cuồng nộ vì sự thiếu vắng đàn ông tôi đã vật vã với bàn tay suốt canh thâụ Mười tám lần rạ Tôi cảm thấy thân người rũ rượi. Buổi sáng thằng Hoà đi học còn tôi thì gọi vào hãng báo xin nghỉ bệnh. Cả tháng nay không riêng gì tôi, Hoà cũng thấp thổm, ngồi đứng không yên. Thỉnh thoảng bắt gặp những nét đăm chiêu trên khuôn mặt 'người lớn' trước tuổi của con, tôi xót xa từng tiếng thở dài. Niềm vui lớn nào cũng theo sau là nỗi lo lắng không cùng. Mười sáu năm qua Hoà lớn khôn trong vòng tay đơn chiếc của tôi. Hai mẹ con sống theo từng ngày tháng với đầy thử thách và hy vọng. Đôi lúc nhìn lại, tôi cũng phải giật mình tự hỏi, làm sao mình lại vượt qua được những tháng năm dài khổ ải đó. Số phận con người chừng như bao giờ cũng lấn lướt trên sóng gió cuộc đời. Còn cuộc đời, dù có rộng lớn tới đâu chỉ là sự tập hợp của mỗi định mệnh con người chúng ta.

Hòa không hề biết gì về cha, ngoài bức ảnh trắng đen cũ kỹ của người đàn ông trẻ trong bộ binh phục rằn ri, bồng nó trên tay lúc một tuổi rưỡi. Vậy mà ngày một lớn nó càng giống hệt người trong bức ảnh. Không phải tôi bị ám thị, mà chính nó, Hòa cũng biết mình giống cha như đúc. Lấy chồng chưa được hai năm tôi đã mười sáu năm cách biệt... Trong sự hỗn loạn cả thành phố, là biết bao người vợ trẻ chờ tin bóng chồng về. Và, tan tác thất thểu, từng người chồng trở về trong nỗi vui mừng đoàn tụ hoang mang. Chính không có cả trong số những người 'may mắn' đó. Tôi bồng con chạy vạy khắp mọi nơi, từ người quen đến bè bạn của anh, mong nghe được chút gì về Chính. Không ai nói gặp anh, biết gì về số phận anh trong những ngày tan hàng, rã ngũ. Tôi chưa kịp hoàn hồn, thì cơn lốc khác cuốn số phận mẹ con tôi vào biển đời xa lạ. Tôi bồng con theo gia đình chồng di tản, lên con tàu để không biết về đâu...

Nếu không có sự hiện diện của Hòa, tôi không biết mình còn mối quan hệ nào với Chính nữa không ? Cả tinh thần lẫn thể xác. Thời gian chảy đá mòn sông núi lở, nói chi tôi thân phận người đàn bà. Tình yêu, tự nó, đã là hoa trái của cuộc đời, phải cần được vung bồi, ấp ủ. Bên trong những thổn thức nhớ thương vời vợi, là đôi môi khao khát những nụ hôn; là vòng ngực bờ vai, ân cần tha thiết một vòng tay ôm, những cái đêm mặn nồng, nhấp nhô lạc vào mê cung của ái ân cuồng nhiệt. Làm sao tôi quên được những lần Chính cùng tôi thụ hưởng cảnh vợ chồng suốt đêm thâụ Tôi thèm mùi vị đàn ông, thèm cái mùi tanh tanh tỏa ra từ Chính sau những lần Chính xuất tinh Những mất mát, những cô đơn cùng tận ban đầu rồi cũng qua đi, cũng quá khứ. Bây giờ còn lại là cuộc sống của thực tại và, cuộc sống của mẹ con tôi những ngày sắp tới. Nước mắt không thể nguôi ngoai hết nỗi đau đớn cuộc đời, thì thương nhớ cũng không xóa nhoà hết vết hằn năm tháng?

Mười sáu năm. Mười sáu năm tôi sống như loài chùm gởi trên thân phận của một người mẹ. Mỗi bước chập chững lớn khôn của con, tôi chừng như xa dần với kỷ niệm. Hình ảnh Chính mờ nhạt, có lúc biến mất hẳn trong đời sống hằng ngày của mẹ con tôi. Để thỉnh thoảng, trở giấc giữa đêm, tôi chợt hốt hoảng trong nỗi cô đơn cùng tận với chăn gối xa lạ, lạnh lẽo chung quanh. Tôi thèm hơi ấm của người đàn ông đến chết được. Tôi thèm "nó" , tôi thèm được nâng niu, vuốt ve, mơn trớn, những nụ hôn say đắm cuồng nhiệt trên đầu của "nó". Nghiệt ngã thay những giây phút đó, lòng tôi không hề nghĩ đến Chính. Không phải vì sự đối xử lạnh nhạt, tàn tệ của gia đình Chính với mẹ con tôi, mà chính ở lòng tôi. Đã nguội lạnh, đã bao giờ xa cách nghìn trùng. Không một giọt nước mắt nào lớn hơn sự mất mát, sự mất
mát trong chính cõi lòng mình. Tôi đã khóc, từ ngày lấy anh, cho đến bây giờ vẫn còn khóc được, phải chăng vẫn còn đâu đó chút gì ân ái, nghiã tình. Những ngày tháng đầu tiên hình ảnh Chính là mọi hy vọng, là chiếc phao tôi bám chặt để vượt qua những cơn sóng bão của đời. Có lúc tôi chợt hốt hoảng khi chính hình ảnh của hy vọng đó mờ nhạt, mất hút dần trong tâm não của tôi. Cũng may tôi còn có Hoà, nếu không tôi đã mất cả luôn chiếc bóng của chính mình... Cho đến tuần rồi Thảo, em gái Chính, gọi báo tin anh vẫn còn sống ! Anh đã ra tù sau thời gian dài bị bắt làm tù binh cải tạo và vừa liên lạc được với gia đình. Chính có gửi kèm cho tôi một lá thư báo sẽ qua Mỹ đoàn tụ theo diện HO. Sau phút sững sờ, tôi khóc thật ngon lành như trút hết bao nỗi cay đắng, chịu đựng những ngày qua. Thư nối thư, mười sáu năm ly biệt gói gém trong những trang thư chừng thu ngắn không và thời gian vằng vặc. Anh kể tôi nghe những năm tháng kinh hoàng tù tội. Nếu không vì mẹ con tôi, hình ảnh cuối cùng cho mọi hy vọng sống sót, Chính không thể nào vượt qua những cửa đáy ngục của trần gian. Mỗi giòng chữ của anh là mỗi giọt nước mắt tôi rơi. Lạ lùng thay trong những thư từ cho anh, tôi không hề nhắc đến hoàn cảnh của mẹ con tôi những ngày lư lạc trôi qua, dù chỉ một giòng?

Có lẽ, trước nỗI đoạ đày quá lớn của anh, mọi gian khổ của mẹ con tôi chỉ là những cơn mưa bụi phất phơ trong một kiếp người. Gia đình Chính cũng thay đổi thái độ với tôi. Đã có những buổi viếng thăm và thường xuyên hơn những cuộc điện đàm với tôi dù rằng ở giữa những hàn gắn đó vẫn là cố gắng gượng gạo cả đôi bên... Tôi lựa bức hình tươi tắn nhất của mẹ con tôi gửi cho anh. Và ngược lại, tôi và Hoà cũng nhận được bức hình mới nhất của anh. Với tôi, anh già dạn đi nhiều nhưng cũng đâu đó dáng hình của quá khứ. Nhưng với Hoà, nó chừng như ngỡ ngàng, xa lạ với người trong ảnh. Tôi thông cảm phản ứng tình cảm của con. Tôi thường kể Hoà nghe những kỷ niệm giữa Chính và nó trong ngày tháng còn bồng tay những lần cha nó về phép. Ngày đoàn tụ gần kề Hoà càng lo lắng đến sợ sệt, ít nói ra mặt. Tôi cũng không khác gì hơn. Cuộc sống thực tại của bao tháng ngày qua đã mang đến trong tôi nhiều biến chuyển tình cảm. Và, tận cùng sự thủy chung của một người vợ, tôi không biết mình còn xứng đáng với anh không?

Ba mươi tám tuổi, một con, tôi đang trở lại thời kỳ 'con gái '. Sự tái viên mãn tự nhiên của sinh lý, chừng như nằm ngoài sự kiểm soát của lý trí. Tôi vật lộn với sự thèm khác sinh lý hằng ngàỵ Không làm sao tôi cản nổi những cái nhìn của tôi vào bộ phận dưới của các ông làm chung hãng. Tôi cứ luôn nghĩ là một ngày nào đó tôi sẽ cùng chăn gối với bác Hoàng, hay thằng Lê vừa tròn 20 tuổị Tôi hết lòng thương con, sẵn sàng hy sinh tất cả đời mình cho tương lai, hạnh phúc của nó. Nhưng có những đêm trở giấc, tôi trằn trọc để bàng hoàng nhận ra rằng hai vú và phần 'kín của đàn bà' phía bên dướI đang hừng hực những đòi hỏi tưởng đã rồi một đời ngủ yên. Nhiệt độ thân dường như tăng dần vào những đêm gần đâỵ Tôi dùng nước đá chà sát hai đầu vú và âm hộ để hy vọng làm giảm đi cái nóng đang hừng hực đốt cháy trong người của tôị Nhưng càng chà sát tôi càng thấy hai đầu vú căn cứng. Vùng bẹn sưng lên đỏ bẳn và nhạy cảm vô cùng. Tôi đã nhiều lần cố dùng tất cả sức mạnh lý trí, lẽ phải của tình cảm để chận đứng, để quên đi những khao khát thể xác tầm thường đó. Càng cố gắng tôi lại càng bối rối, lo sợ không đâu. Những đêm khó ngủ như vậy thường xuyên hơn, tôi co quắp người, ngực căng cứng, hai đầu vú như có từng đàn kiến bò quanh và cửa mình ẩm ướt, ngứa ngái khó chịu vô cùng. Cả đầu óc, thân thể tôi như chiếc bong bóng căng phồng, sắp vỡ tung... Hai bàn tay cứ miết vào âm đạo mong sao cho nó qua hẳn đi cơn dục vọng. Một lần, hai lần, ba lần...tất cả là 36 lần tôi đạt được khoái cảm. Tôi không hiểu với độ tuổI 38 như tôi mà sao "ra" nhiều thế. À! Tôi hiểu rồi, cái đó người ta gọi là "hồi xuân" ?

Sáng hôm sau, khi cơn sốt sinh lý trôi qua, tôi cảm thấy xấu hổ và đầy mặc cảm tội lỗi với chính mình. Tôi vùi đầu vào công việc, mười giờ mỗi ngày trong hãng giấy và cuối tuần tôi đi cuốn su ?ì thêm cho nhà hàng Nhật, tránh sự nhàn rãnh, bất an. Hoà càng lớn càng độc lập, tự làm mọi việc cho bản thân, không phiền hà đến tôi nhiều.

Phần tôi sau những giờ làm, về nhà tắm rửa ăn uống qua loa là cố lăn ra ngủ, cho xong một ngày. Vậy mà không hiểu sao, cây chẳng gió ngừng? Tôi làm khâu 'cángcuộn' còn Định thì làm trong phòng kiểm phẩm công ty làm giấy. Một lần ăn trưa, đi ngang, tôi đã chạm phải ánh mắt thật 'đồng hương' của anh. Trước giờ, phòng kiểm phẩm hầu hết là do người Mỹ đảm trách. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bối rối đến như vậy. Suốt dãy hành lang dẫn tới cafeteria hai chân tôi như muốn đánh quần vào nhau, nghiêng đảo cả người. Vừa đi tôi vừa rủa thầm, 'thằng cha mắc dịch !'. Rồi liên tục mấy ngày sau, trưa nào tôi cũng phải cố đi thật nhanh ngang qua phòng 'thằng cha mắc dịch', mà không khỏi phải đón nhận cái nhìn đầm ấm, 'chết' người đó. Tôi biết chắc anh là người Việt vì cái bảng tên trước phòng, Dinh Nguyen. Có vài hôm đi ngang, không thấy anh, tự dưng tôi không thấy dễ chịu như mình tưởng mà trái lại, như thiếu vắng một cái gì buồn buồn khó hiểu ?Cúc ơi, mi già rồi chớ phải dậy thì mới lớn đâú, tôi cười thầm tự trách chính mình. Vài tuần sau, Định làm quen và thường xuyên ăn trưa chung với tôi. Định hơn tôi hai tuổi, nhưng trông già dạn vì cặp kiếng cận và mái tóc hoa râm không chịu nhuộm của anh. Tôi cảm thấy thật gần gũi, an tâm bên anh và lần đầu tiên trong suốt những năm tháng dài chịu đựng, tôi yêu đời và mọi sự sống chung quanh nhiều hơn. Hữu duyên thiên lý, anh lại hợp với tôi nhiều thứ, từ ăn uống đến nhu cầu giải trí. Định thích ăn đồ biển, tôi mê từ cá tôm đến mọi loài sống dưới biển thứ nào tôi cũng dồn vào miệng được hết. Giờ rãnh tôi đọc báo nghe nhạc, anh thì thuộc thơ từ tiền chiến đến hiện đại, thuộc vanh vách từ Quang Dũng, Nguyễn Bính đến Nguyên Sa, Vũ Hữu Định, Nguyễn Tất Nhiên, Bùi Giáng... Tôi cho anh mượn mấy tape nhạc của một thời chinh chiến, anh mua tặng tôi những sáng tác mới của Trần Quãng Nam, Hoàng Quốc Bảo. Tôi ngưỡng mộ anh, còn anh quí trọng, nâng niu tôi như món đồ dễ vỡ. Không phải anh nhúc nhát gì ở tuổi bốn mươi, nhưng anh luôn giữ một khoảng cách cần thiết cho những xúc cảm của mình. 'Đừng để xúc cảm nhất thời đánh lừa những tình cảm chân thật', anh nói một tình cờ nào đó mà tôi nhớ mãi sau nầy ? Không phải mãi đến bây giờ mới có người đàn ông đến ve vãn, làm quen tôi. Đã mười mấy năm rồi chừng như chưa bao giờ tôi thật sự quan tâm đến những biến động tình cảm của chính tôi và những người khác phái chung quanh. Tôi có bổn phận làm mẹ để lo toan, có một xã hộI xa lạ để đối phó, có cả một gia đình chồng cố dồn hết bổn phận làm vợ, làm dâu để đương đầu. Mẹ chồng bắt tôi phải đeo tang, trong lúc tôi vẫn tin rằng Chính vẫn còn sống. Không nghe, bà nói lớn nói nhỏ rằng tôi vẫn còn 'gượng traí, muốn chồng. Trong, tôi không còn gì và ngoài, tôi không thấy ai. Tức nước vỡ bờ, tôi nhắm mắt bồng con ra khỏi nhà chồng trong bao nhiêu lời đay nghiến cay độc. Không phải chỉ cho tôi, còn cả tương lai cho Hoà nữa. Rồi, theo năm tháng một dạ một lòng nuôi con lẽ ra, họ phải thương cảm cho tôi, đằng nầy coi như phủi nợ phủi nần. Thành phố nhỏ, số ngườI Việt định cư lưa thưa nên nhất cữ nhất động, ai cũng biết ai. He ?ô chị Cúc. Thủy đây, khỏe hông chị. Má nhắn cuối tuần nầy chị đưa thằng Hoà qua chơi với má..? À, nghe nói có ông kỹ sư Việt Nam nào mới chuyển tới trong hãng chị hả ! Coi được hông chị, làm mai cho em đi ?úc hả, má đây. Người đồn đãi mầy với thằng Định gì đó, có hông. Giấy rách thì giữ lấy lề, còn mặt mũi tao, còn thằng Hoà nữa, tội nghiệp nó. Đại để là như vậy. Tôi cũng chẳng còn quan tâm gì, nhưng trong cùng tận tấm lòng, tôi vẫn thấy mình có lỗi với Chính, với con. Nhưng lỗi gì, thì thật sự tôi cũng không biết được. Nên gặp Định thì tôi bức rức đến sợ sệt còn xa anh thì tôi nuối tiếc, nhớ thương đến ngơ ngẩn người. Và chừng như Định hiểu tâm trạng tôi, anh kiên nhẫn, từ tốn để không làm tôi phải khó xử. Anh yêu tôi thiết tha nhưng vẫn cố giữ khoảng cách cần thiết cho tôi lựa chọn. Mà có sự chọn lựa nào không mất mát bao giờ. Tôi đã mất nửa đời cho sự ràng buộc của bổn phận, chưa và sẽ mãi mãi không chút gì hối tiếc trong tôi.

Anh không sợ sự hy sinh hay mất mát trong đời sống tình cảm, nhưng rất sợ sự miễn cưỡng và giả dối trong tình yêu. Chúng ta hãy sống thật lòng với nhau dù mai nầy phải vĩnh viễn chia tay. Tại sao là em mà không là người đàn bà khác. Vì em là định mệnh, là tiền kiếp một đời nhau. Nếu người ta không yêu được người nầy thì yêu một ngườI khác, thì cuộc đời sẽ tẻ nhạt và tình yêu vô vị biết chừng nào. Định mệnh, tiền kiếp của một đời nhau ! Sao nghe chừng ngậm ngùi, xa vắng. Định ơi, em đây mà trước mặt anh hiện hữu. Anh đây mà trong tầm tay em tha thiết một đời. Giòng nước mắt nóng hổi lăn tròn xuống má tôi đọng trên môi anh chờ đợi. Đôi mắt tôi mờ nhạt, buổi chiều trải nắng vàng phai bên ngoài khung cửa sổ nhà anh. Tôi chơi vơi, hụt hẫng nhịp tim lơi khi đôi môi Định quyện chặt, cuốn hút bờ môi tôi nóng bỏng. Tiếng đồng vọng đâu đây, chung quanh tối sẫm trong đầu óc tôi mê mải, hồ như. Bàn tay Định cuồng bạo, bất chấp lần xuống vú và bẹn của tôị Dùng hai ngón tay trỏ và áp út Định banh rộng hai mép thịt vùng kín của tôi ra và đút ngón giữa vàọ Định cứ thể đẩy ngón tay vào rồi ra liên. Tôi cảm thấy bên dưới ươn ướt và trong lúc đó những tiếng thở hỗn hển phát ra trên khuôn mặt đầy thú tính của hắn phà vào mặt và vú của tôị Tôi nhắm nghiền đôi mắt, muốn để mọi hệ lụy chìm đắm trong sự buông thả của thể xác. Định như con hổ đói lâu ngày, vồ vập, ngấu nghiến miếng mồi ngon không nâng niu, không thương tiếc. Hắn cuối xuống hôn lấy hôn để vào vùng kín để lại bải nước bọt của hắn tràn xuống hai bắp đùi non của tôị Hắn cắn nhè nhẹ vào mồng đốc làm tôi dăm ba lúc phải giựt bắn người lên vì vùng nhạy cảm bật phát. Hắn như con thú đói chồm lên và nhảy cẩn như chó sói vào mùa động cỡn, muà sinh sản. Hắn nhảy tưng lên và quỵu xuống như con thú tật nguyền giẩy chết như viên vừa mới xuyên qua tim của hắn. Tôi thấy trong tôi chứa đầy dung dịch ướt mẹp và tanh óị Cơn xúc cảm qua mau, còn lại là bao nỗi ê chề,tan tác. Định không để lại chút thỏa mãn, lưu luyến gì trên thể xác lẫn tâm hồn tôi. Sao vậy... Nếu Cúc chưa thỏa mãn, anh sẽ cố gắng lần nữa được mà ! Anh còn sung lắm! Định, anh đang nói gì ? Tôi... Không, tôi không phải chỉ là con thú. Tôi là một con người, một con người như chợt bừng lên từ cơn đắm hụt, chết chìm trong trong dòng sông dục vọng. Tôi đẩy mạnh Định ra, ngơ ngác. Em đang ở đâu đây ? Mình đã làm gì ở đây ? Phải, tôi đang ở đâu, làm gì ở đây. Hòa ơi, mẹ điên rồi. Tôi đứng dậy chụp lấy nịt vú và quần lót vội vã xách đị mặc cho Định cứ nhìn thèm thuồng từ phía sau đôi mông lồ lộ trắng ngần. Tôi mặc lại quần áo chỉnh tề rồi đi thật nhanh ra cửa, không quay lại. Phía sau tiếng cánh cửa đóng sầm, là khoảng không im lặng, buồn tênh. Và, trong tiếng nấc nghẹn ngào cùng tận cõi lòng tôi, là vẳng bên tai tiếng vọng từ bờ thẳm, 'tôi là ai trong cuộc vui đời nầy ?'

Buổi sáng tháng Ba trời lạnh như cắt thịt da.. Bên ngoài cánh cửa sổ mờ đục hơi sương là một ngày xám ngắt cuối đông đang hờ hững bắt đầu. Tôi vừa uống vội mấy ngụm cà phê vừa chuẩn bị hộp cơm mang theo cho bửa ăn trưa. Đã sáu giờ mười lăm, phải mất ít nhất mười phút để mở máy xe cho ấm sưởi, cào lớp sương đá đóng quanh thành kiếng mới mong đi làm được. Tôi quơ chùm chìa khoá trên bàn, quay lại nói với Chính: Em ra cào đá và đề xe sẵn cho ấm..?

- Cúc có cần gì anh không?
- Không. Anh uống cà phê đi, để nguội. Em trở vô ngay...

Tôi khép cửa bước ra ngoài. Trời tờ mờ, lạnh cắt. Mọi việc như một nhịp điệu, một điệp khúc buồn cho đến lúc tôi gặp lại Chính. Những tình cảm sôi nổi ban đầu lắng dịu sau hai tuần lễ, bây giờ là những đối diện thực tại của mười sáu năm cách biệt. Hai mẹ con không biết phải bắt đầu từ đâu với anh và ngược lại, Chính bở ngỡ với hoàn cảnh xa lạ chung quanh. Không nói ra nhưng cuối cùng, cả ba chừng như bắt đầu bằng sự dò dẫm nhận diện tình cảm lẫn nhau. Từ những động tác nhỏ nhất đến những thói quen sinh hoạt hằng ngày, lạng chạng, ngập ngừng. Tính Hoà trầm lặng, không biểu lộ tình cảm nhiều, nó lại càng khó khăn hơn vì khả năng tiếng Việt hạn chế. Còn Chính làm quen con với những món quà nhỏ như đồng hồ, dây chuyền mà anh đã mang cho nó từ Việt Nam. Qua thư từ và một số hình ảnh trên truyền hình, Hoà hiểu những món quà nhỏ đó là cả sự hy sinh chiu chắt của cha nó. Tay Chính run run khi đeo chiếc đồng hồ cho con, còn Hoà thì mắt đỏ hoe lí nhí cảm ơn. Tôi cũng xúc động vô cùng trước tình cảm cha con anh... Phần tôi, cả tôi và anh vẫn còn ở giữa trạng thái nhận diện nhau trong không gian gang tấc... Mở quạt sưởi tới số ba trong lòng xe lạnh cóng, tôi cào mạnh lớp đá phủ kiếng trước. Không nhìn lại, nhưng tôi vẫn linh cảm anh đang đứng tựa cửa sổ nhìn ra ái ngại. Chính già hơn trong bức ảnh anh gửi qua cho mẹ con tôi. Tóc anh bạc nhiều và lưa thưa. Khuôn mặt đen sạm nắng, đầy nét chịu đựng với đôi mắt quầng sâu, anh trông già hơn trước tuổi vừa chạm năm mươi. So lại, tôi quá rỡ ràng, tươi trẻ trong gương, bên anh đến lộ liễu. Vã lại, thời gian tù đày qua nhiều lao tù cộng sản, chân trái của Chính đã gần như tê liệt, không cử động và mất cảm giác. Anh đi đứng khó khăn và khập khễnh.

Mấy ngày hôm nay trời lại trở lạnh mười sáu mười bảy độ F, làm Chính đau nhức, khó ngủ. Chính đưa tôi bịt giấy đựng đồ ăn trưa mà anh đã chuẩn bị sẵn và chống chiếc gậy gỗ bạn bè tặng từ Việt Nam, theo tôi ra cửa. Nhờ mấy viên Tylenol PM, tối qua Chính ngủ được chút đỉnh nên sáng nay anh có vẻ tươi tỉnh hơn. Một chút gần gũi len lén dâng lên, tôi nhìn anh nghĩ đến một ngày nữa lặng lẽ đang chờ đợi... trong ánh mắt bịn rịn, Chính đang cố tìm một cữ chỉ, một lời nói với tôi cho đúng mực, hợp tình. Không như mọi khi bước vội ra xe, tôi cũng đang luống cuống, chờ đợi. " Em đi làm? " Tôi nói khẽ, mở cánh cửa như một thói quen. Cùng với luồng hơi lạnh thổi vào là mấy ngón tay dài, xương xẩu nắm nhẹ tay tôi. Chừng như thoảng chút thời gian ngừng động quanh đây. Chính ơi, là anh đây mà. Chính của phút giây sau những lần về phép? Chính của những vẫy tay lần cuối, mờ dần trong bụi bậm phía sau chuyến xe đưa mẹ con em ra khỏi vùng lửa đạn. Cũng là lần cuối một bàn tay, chìm khuất trong chuỗi ngày cách biệt.

Cúc, anh xin lỗi em. Đừng oán giận anh nữa, nghe em?... Lỗi gì... anh đừng nói vậy. Thôi em đi làm, chiều gặp lại !

Tôi đi thật nhanh ra xe, che dấu những giòng nước mắt đang tuôn tràn trên má. Ngồi vào xe, không kềm chế được nữa tôi gục đầu khóc ngon lành như trút bao nhiêu chờ đợi trong lòng. Thật sự tôi đã oán giận gì anh ? Nếu có, là thân phận nhỏ nhoi của chúng tôi trong dòng cuồng nộ, cuốn trôi của lịch sử. Nào phải anh. Vậy mà không hiểu sao tôi vẫn còn lạ mặt, lạ lòng với Chính... Tôi cho xe ra khỏi bãi đậu, rẽ vào lòng đường nối tiếp một dòng đời trước mặt. Gần như từ hôm qua đến nay tôi và anh vẫn chưa 'gần gũí vợ chồng với nhau. Mấy hôm đầu tiên, anh nằm một góc bên tôi trằn trọc, thở nhẹ? Để nửa đêm chợt giấc, tôi giật mình không còn nhìn thấy anh nằm bên. Bật ngồi dậy, tôi nghe tiếng anh ngáy đều, nằm co ro ở dưới sàn thảm. Tôi đánh thức anh, hỏi tại sao. Chính bối rối, nhìn tôi cười nhẹ anh không quen ngủ trên giường nệm. Ngủ dưới nầy quen, dễ chịu hơn'. Tôi đành năn nỉ anh lên ngủ trên giường với tôi, nằm dưới trời lạnh dễ bệnh. Mọi việc rồi sẽ quen đi. Chính gật đầu, cười, chìu ý. Nhìn Chính rụt rè lên nằm bên cạnh, tự dưng tôi thương chồng đến ứa nước mắt. Để những đêm sau đó, Chính cố gắng nối lại nhịp cầu dang dở, đã mất suốt mười mấy năm qua bằng những câu chuyện của anh trong chuỗi ngày dài quá khứ. Cho đến bây giờ tôi và cả Hòa mới hiểu sao anh không trở về, không đi cùng với mẹ con trên bước đường lưu lạc. Là một sĩ quan chỉ huy, anh không thể bỏ rơi đồng đội, bỏ rơi chiến hữu của anh để chạy về nơi an lành với gia đình. Anh phải cắn chặt răng để sự xúc động khi nhìn em và con lên xe, rời Trảng Bàng về Sàigòn với gia đình anh. Tình hình căng thẳng nên anh biết lần chia
tay đó có thể là lần cuối. Nhưng làm sao hơn khi bao nhiêu đồng đội anh đang đem tính mạng quyết tử thủ, bảo vệ từng bờ tre ruộng lúa của quê nhà... Khi chiến cuộc gần tàn, nếu anh hành động như bao người khác, cởi bỏ bộ quân phục mà anh đã phục vụ, đã thắm máu biết bao chiến hữu của anh mà chạy, thì đã không đến nổ tù đày như vậy. Anh đã không làm vậy. Với nguyên bộ quân phục, binh hàm anh đã bị chúng bắt dọc trên đường quốc lộ 1. Trở thành tù binh chiến tranh trong những giờ 'thứ hai mươi lăm? của cuộc chiến. Không được đối xử và hưởng chế độ như một người tù đăng ký cải tạo. Anh biết, có lỗi với em với Hòa, với gia đình, nhưng nếu phải làm lại, anh cũng không chọn hành động khác hơn. Giọng Chính đều đặn và ngậm ngùi. Hòa ngồi lắng nghe, trong ánh mắt thật xúc động và cũng thật hãnh diện về cha nó. Còn tôi, những lời anh như những vết dao cắt sâu vào tâm hồn tôi rướm máu. Tôi đã phản bội anh, đã chà đạp lên tấm lòng hy sinh cao quí của chồng... Sau lần dan díu xác thịt, tôi ân hận và ngao ngán mỗi lần phải đối diện với Định. Ngược lại, Định săn đuổi, bủa vây tôi ở mọi nẻo tình mà anh có thể. Định như điên dại, say tình hay chỉ là phản ứng của tự ái đàn ông ? Tôi đã xin lỗi anh về sự nông nổi, lầm lẫn của tôi và anh trong quan hệ thể xác, tình cảm. Từ đó, tôi tránh mọi liên lạc, gặp gỡ riêng tư với Định. Nhiều lần Định gọi điện thoại, lúc van xin, lúc gần như hăm dọa sẽ bêu rêu chuyện 'xác thịt' của tôi với anh cho mọi người và cả gia đình chồng tôi biết. Tôi ngạc nhiên về thái độ của Định, nhưng thật dửng dưng trước sự hăm dọa thấp hèn của anh. Thành phố nhỏ tiếng xấu bay xa, tôi nói thật lòng với Chính. Anh nghe, lặng yên và cười nhẹ: Chúng ta đã trải qua quá nhiều giông bảo của đời. Mọi vấp ngã, lỗi lầm trong mỗi con người thật bé nhỏ so với chiều dài của định mênh.

Hết

Gò Ô Môi - Phần 3/4

Hạnh chẳng nói gì hết bởi lòng ngượng ngập. Nhưng thằng Sảnh thấu hiểu. Vì nó cũng đang xúc cảm y hệt những điều Hạnh đang có. Bảo yêu Hạnh sao hôm nay Sảnh còn lén ôm đụ chị Hai dưới nước? Trí óc nhà quê không học của Sảnh không phân tách được. Nó chỉ tự giận mình sao làm điều ngu xuẩn để Hạnh ghen.

Con cặc Sảnh đã vào lút hết trong xa ở lồn Hạnh mà con bé cứ hẩy tới cho sát hơn, cho tình hơn. Hạnh tưởng tượng nếu con cặc của Sảnh còn dài hơn chắc Hạnh cũng không từ. Cặp Tư Đát và chị Hai đứng cách đó vài thước, ngừng đụ, nhìn chăm chăm hai đứa nhỏ, để sướng theo, hạnh phúc theo điều chúng nó đang có. Sảnh đưa ngón tay lên chùi giọt nước mẩt trên mặt Hạnh. Con bé không khóc thành tiếng mà khuôn mặt thì thê thảm sầu bi như đã khóc nhiều đêm.

Thỉnh thoảng nó nấc nghẹn lên một tiếng, làm thằng Sảnh càng siết mạnh hai cánh tay qua nửa người em gái. Sảnh định trách con Hạnh điều gì đó thì chợt nhớ mình cũng không hơn gì, và Sảnh lại thôi Cả hai hoàn toàn không nắc mà nghe sướng ngất trời mây, hạnh phúc tuyệt cùng...

Đất nước chung quanh bình yên, tĩnh mịch. Cây cỏ vạn vật cũng cúi đầu thanh tịnh. Những tiếng chim non kêu xa xa vọng về. Hình như tất cả đang im lặng lắng nghe cuộc tình của đôi trẻ vừa tìm về với nhau.

Hai đứa nhìn nhau không nói lấy nửa lời, mà hiểu nhau thấu đáo, hiểu rõ ngọn nguồn những điều đang nghĩ về nhau. Âm dương trong trời đất là đâyl Hạnh phúc của nhân loại là đây! Những trận giao tình nhớp' nhúa, vẫn đục làm sao bằng sự giao hợp thanh thoát, thần tiên này.

Tư Đát và chị Hai nhìn không chớp mắt, như ngưỡng mộ cuộc tình của hai đứa nhỏ. Họ chợt nhớ họ chưa hề có với nhau những phút thần tiên, thanh thoát như thế. Nên Tư Đát ngừng nắc. Chị Hai cũng ngừng nắc, nâng mặt Tư Đát ngắm say mê.

Ừ, lạ thật Đâu phải chỉ có đụ ầm ỉ, ồn ào mới sướng. Cứ im như ru, thầm lặng nghe thằng bé của Tư Đát giật giật ở tận trong xa của đáy lồn, chị Hai bỗng mê ly. Không cần gào la quát tháo. Bên tai Tư Đát chị nói như thì thầm:
- Mình ơi! Em đang sướng vô cùng tận. Nhìn mắt em đi? Ngửi tóc em đi? Sao lạ lùng như vầy mà lâu này mình không hưởng? Đừng đổi qua nữa. Anh cứ ở đây với em.

Chị đang lấy thằng em rể mà cứ xưag em và gọi bằng anh cho sướng cái miệng. Nhưng Sảnh với Hạnh thì khác. Hai đứa không phải là ngoại tình Không lấy bậy. Đó là tình thật, là yêu đương thật Là cho nhau thật.

Nắng đã chếch bóng về hướng tây. Gió ngoài đìa thổi lành lạnh. Chị Hai với Tư Đát lên bờ mặc áo về trước Còn lại dưới nước là Sảnh với Hạnh.

Đất trời im lặng, hoang vu hơn. Lúc bấy giờ Sảnh mới bế thốc con Hạnh lên chòi vịt, nhóm lửa sưởi cho ấm. Cả hai trần truồng ngồi ăn khoai với dưa cải chấm nước mắm. Bữa ăn đạm bạc, đơn sơ nhưng sao mà ngon đến thế.

Hai đứa ngồi chò hỏ. Lồn con Hạnh banh ra. Sảnh thấy rõ hột le, mép lồn, nhất là cái lỗ tl teo, sâu hun hút bên trong. Không thấy hai đứa đá động gì đến những lỗi lầm của nhau. Cả hai im lặng chấp nhận, tha thứ để gắn bó hơn, vì bên trong cả hai có một mối tình trọng đại cho nhau.

Chiều hôm đó Sảnh lùa vịt về sớm hơn. Nó để con Hạnh ở lại một mình trong chòi, nhổ lông sẩn một con vịt. Sảnh trở lại với một mớ gạo, tiêu, hành, tỏi, ớt để tối hôm đó hai đứa nấu cháo vịt. Cả hai sẽ tưng bừng hoa lá một đêm.

Lúc Sảnh trở lại thì trời đã tốl' Nó cầm đuốc lên chòi vịt, thì không thấy con Hạnh ở đó nữa. Sảnh gọi tên con Hạnh vang động cả một góc trời, rồi cầm đuốc chạy đi tìm.

Tìm mãi mà vẫn không thấy. Sảnh chèo xuồng về nhà vào khoảng chín giờ đêm với cõi lòng hoang man, đau khổ, lo âu...

Không ai đoán được và ngờ nổi. Lúc Sảnh lùa vịt về hồi chiều, thì tức khắc Tư Đát xuất hiện, dẫn con Hạnh xuống bến sông ngồi trốn. Đợi cho Sảnh vát đuốc đi tìm Hạnh không được, phải trở về thì Tư Đát đưa Hạnh lên chòi đốt đèn lên, nhóm lửa nướng con vịt.

Hai người ăn nhậu xong là đè nhau ra bú liếm và đụ suốt đêm. Sở dĩ có chuyện đó là do lúc hai người ôm đụ nhau dưới đìa, đã âm thầm lập mưu, tối hôm đó sẽ dùng cái chòi của Sảnh ái ân suốt đêm.

Cuộc đời thật phức tạp khó hiểu. Lòng dạ đàn bà như thế thì đến thánh hiền cũng không hiểu nổi. Nói chi đến thằng chăn vịt ngây thơ như Sảnh.
- Đụ giữa rừng như vầy em vẫn thích hơn là mình đụ trong nhà.
Con Hạnh đang nằm trên mình Tư Đát dộng cừ và nói sát vào tai Tư Đát nhứ thế.
- Hồi chiều em đóng kịch hay thiệt. Đến anh mà cón phải lầm.
- Thiệt tình cũng không phải em đóng kịch.
Thấy Sảnh đau đớn quá em cũng cảm động, vờ rơi vài giọt nước mắt, cho hắn dịu bớt cơn đau. Vậy mà hắn cũng tin. Nhưng làm sao em mê Sảnh mà bỏ anh được. Đã bảo anh là thần tượng bất tử mà. Nói thiệt dù cặc của Sảnh có to bằng của anh. Hay tài nghệ đụ của Sảnh có dai sức như anh, em cũng không làm sao rời anh được. ở nơi anh có cái gì lạ lắm, làm em lúc nào cũng thèm gặp, thèm
nói chuyện và thèm đụ.

Đâu phải có mình Hạnh. Đàn bà có chồng có con, lớn tuổi như má Hạnh còn phải mê mang tàn tịch. Bà đã từng khóc ngon lành khi phát giác ra Hồng, con gái lớn của bà, cũng mê Tư Đát. Và bà đành phải xa lìa Đát. Rồi đến lượt ba chị em của chị Hai Mừng...
- Lúc anh bú lồn thì nói thiệt không ai câm miệng được. Anh mà đã liếm cái mồng đốc, bú cái hột le, là người tình nào vĩ đại nhất của em cũng sụp đổ, tiêu tan.

Nghe Hạnh thành thực khen ngợi mình như thế, TưĐát lật Hạnh nằm ngửa ra, đưa lưỡi hành quân. Trời cuối tháng, tối đen như mực. ếch nhái ngoài đìa kêu ầm ĩ. Ngọn đèn dầu phộng đã nhỏ ngọn, còn bị gió thổi lắc lư. Mỗi lần gió thổi là. cái chòi rùng mình kêu ọp ẹp cộng với tiếng mái tranh và phênh thưa, làm không khí thật hữu tình lãng mạn.

Buổi hẹn lạ lùng này cũng do Hạnh đề nghị ngay trước khi chị Hai trao đổi tình nhân ở dưới bến đìa. Thằng Sảnh làm sao hiểu nổi sự phản trắc dã man nơi con Hạnh. Và cũng không sao ngờ nổi giờ này Hạnh đang la:
- Giữa Gò Ô Môi vấng vẻ ban đêm như vầy em la đâu ai nghe phải không mình? Trời ơi là Trời. Con xin lỗi Trời tha thứ cho con đã phản bội người yêu tên Sảnh. Nhưng con thèm cái sướng, cái khoái lạc được anh Tư bú lồn kiểu này... Đó...
đó mình ơi! Anh đang móc...".móc... cái... cái mồng đốc của em đó hả. Chết con cha mẹ ơi ? Làm sao cho con đừng nứng lồn, đừng mê bú, đừng... Anh Tư, đụ mẹ anh đó anh Tư. Đụ má anh. ối! Em... em ra nè. Em... ra... ra...

Tư Đát dúi mặt vô, dùng lưỡi đánh tiếp, móc xối xả mồng đốc con Hạnh. Hạnh nằm ôm tóc, bứt, vả vô mặt, dộng gót chân lên lưng Tư Đát, ểnh đít lên thật cao, ra một cái thần sầu, rồi hạ người xuống kêu cái bịch, nằm thở dốc, hồn phi phách tán. Tay chân rã rời. Tai ù mắt nhắm. Nghe Tư Đát liếm êm đềm cửa mình, quét dọn không còn một giọt nước lồn. Rồi Tư Đát trồi người lên cắm cặc vào lồn Hạnh đụ như mưa bão.

Hạnh nằm như thây ma. Sự khoái lạc lúc nãy đã đẩy hồn Hạnh lìa ra khỏi xác, đang bay ngút tận chín từng mây. Hạnh có nghe mơ hồ lồn mình đang hứng chru con cặc to kỳ cục của Tư Đát dày xéo thụt mạnh. Mạnh lắm, mạnh đến độ cái sạp bằng tre kêu răng rắc, muốn sập.

Hạnh gọi Tư Đát là thần tượng cũng không quá đáng. Tư Đát mà đã đụ thì trời gầm cũng không thả. Nằm dưới cứ ra đi. Mấy lần không cần biết. Chỉ biết Tư Đát phải đụ ít nhất là vài tiếng. Nếu cần suốt đêm cũng được. Đụ đến khi ngươi đàn bà mềm như cọng bún, không còn nước để ra nữa, mà con cặc Tư Đát vẫn liên tục nắc, dộng bình bịch vào miệng lồn.

Có bữa, lúc bốn giờ sáng, sau khi đã ra sáu lần, mẹ của Hạnh và Hồng đã rút lồn ra quỳ trên giường chắp tay lạy Tư Đát:
- Vú lạy con. Vú không còn nước lồn nữa. Con mà đụ nữa vú sẽ chết.

Và Tư Đát đã bắt bà phải dùng miệng bú cặc suết hai tiếng đồng hồ cho Đát ra lúc sáu giờ sáng. Ăn uống qua loa, Đát chèo xuồng cho bà ra chợ. Trên đường, Đát lại tấp xuồng vào chỗ vắng, đụ thêm cho bà ra hai cái nữa. Đát đụ không cần đàn bà sướng. Đụ để thỏa mãn cho chính hắn trước. Vậy mà đàn bà ai cũng quỳ gối si mê và bái lạy Đát như thần. Bây giờ Tư Đát cũng đang làm như thế với Hạnh đây.

Mệt thì chỉ nằm bất động chừng 10 phút. Đến phút thứ 15 khi Đát vừa đụ, vừa bú vú, vừa hôn môi thì khoái lạc đã thức dậy, bắt buộc chị nào cũng phải nhập cuộc. Đỡ, hứng, nắc lên, rồi lại ra, ra như suối... Trong khi tàu Tư Đát vẫn chạy, không nhả khói. Chỉ nghiền nát đường rầy suốt một mạch, chẳng cần nghỉ ở một ga nào.

Đêm đó, sau khi được Tư Đát đụ cho ra cái thứ ba thì con Hạnh hoàn toàn tê liệt, nhập vào giấc ngủ lúc nào không biết. Trong mơ, Hạnh thấy mình bơi trong một cái hồ rộng thêng thang, có rất nhiều đàn ông ở truồng. Và người nào cũng thay phiên nhau tới đụ Hạnh. Lúc ba giờ thức dậy, Hạnh cũng còn thấy Tư Đát ôm mình nắc đều đặn. Nên Hạnh lại vào cuộc một lần nữa. Nhưng xin Đát phải cùng ra để nàng được yên ngủ một giấc cho thật ngon tới sáng.

Như mọi ngày, Sảnh lại lùa vịt đi ăn. Cột xuong xong, Sảnh thơ thẩn lên chòi, dịnh bụng sẽ nướng con vịt đêm qua ăn với mớ khoai luộc còn lại. Và mắt Sảnh hoa lên. Hai đầu gối run bần bật. Hai tay bưng mặt rồi vò tóc rối tung khi thấy Tư Đát nằm nghiêng trần truồng, úm con Hạnh cũng kkông một mảnh vải che thân, trong khi con cặc của Tư Đát vẫn còn nằm trong lồn Hạnh. Hai người ngủ vùi say nồng. Tiếng ngáy của cả hai vang vang đều đặn.

Như vậy là thế nào? Đầu óc Sảnh muốn vỡ tưng. Hình ảnh giọt nước mắt trên gương mặt sầu mộng của Hạnh chiều qua dưới bến đìa hãy còn rõ mồn một. Mặt Sảnh tái mét. Đôi mất mất ngủ đêm qua đã mất thần, bây giờ lại càng dại đi hơn nữa.

Sảnh tự hỏi phải thù ai đây? Với TưĐát chăng? Chắc không phải. Vì nếu Hạnh chung tình như đã diễn tả trong những giọt nước mắt, thì làm sao Tư Đát có thể đến đây? Vậy thì chỉ còn có Hạnh. Nhưng thân thể diễm tuyệt của Hạnh đang nằm dài ôm cứng ngắt Tư Đát ngủ say nồng.

Sảnh muốn quẹt diêm đốt cái chòi thiêu sống đôi gian phu dâm phụ. Nhưag nghĩ đến lao tù, Sảnh lại thôi Nó nhìn một lần nữa mái tóc đen huyền của Hạnh, cái lưag dài và mông đít tròn lẳn của Hạnh, rồi thờ thẩn bước thật chậm xuống bến đìa, ngồi phịch nơi bờ đất.

Sảnh nhìn giòng nước vô tri để ôn hết chuyện hải hùng đêm qua. Nó như người chết đuối, hơi thở nén lại. Hít vào không hết mà thở thở ra cũng chẳng xong. Người nó nhẹ tưng. Mới có hai ngày mà Sảnh đã chịu hai cơn động đất, đã đạp sập hết hy vọng, ước mơ.

Sảnh nhớ đến câu chị Hai Mừng nói:
- Chị thay thế Hạnh được không? Ngày mai chị sẽ ra đây săn sóc em, cơm nước cho em, rồi hai chị em mình lên chòi ôm nhau đụ suốt ngày.

Để quên đi hình ảnh dễ sợ trên chòi, Sảnh nhớ đến lời chị Hai đã dụ khị nó, xuống nước ôm nhau đụ suết buổi sáng. ừ nhỉ ! Tại sao mình lại không bồ với bà chị lớn tưổi như chị Hai cho khỏe. Cơm no bò cởi, được nuông chiều đủ thứ... không sợ phản bội.

Lòng Sảnh bỗng vui vui. Có thể Sảnh đang cố gượng vui thì đúng hơn. Vì nếu không, Sảnh sẽ làm một hành động nào đó ghê gớm lắm để trả thù người tình phụ bạc.

Đang ngồi buồn thẩn thờ như thế, Sảnh bỗng nghe hai bàn tay của ai bịt mất mình, cười khúc khích. Sảnh biết rõ tiếng cười đó là của Hạnh, nên cứ ngồi thừ ra đó mà không phản ứng gì cả. Sảnh lại nghe rõ lưag mình chạm vào da thịt trần truồng của Hạnh nữa.
- Giận em phảl không? Hả? Sao không nói gì hết vậy?
- Lạy em để anh yên. Anh không muốn bị lừa gạt lần nữa. Em lên chòi của anh ôm Tư Đát đụ tiếp tục đi. Anh chẳng có gì xứng đáng để em yêu đâu.
- Tư Đát xuống Vũng Tranh làm việc rồi. Chỉ còn có mỗi một mình em.
- Thì em theo luôn với Tư Đát xuống Vũng Tranh, nơi em từng đụ với thằng chả cả chục lần trước khi làm người tình của anh.
- Nói tầm khào nà. Làm gì tới cả chục lần. Mới có bảy... tám lần thôi chứ bộ. Mà em đụ cho vui chớ đâu có yêu ảnh.

Sảnh gỡ tay Hạnh ra quay lại. Con Hạnh trần truồng, đang ngồi chò hỏ, hai mép lồn banh ra cho Sảnh thấy toàn bộ bên trong giống hệt lúc Hạnh ngồi ăn khoai với nó trên chòi vịt. Hạnh ỏng ẹo cố thu hồn Sảnh, làm cho Sảnh quên đi nỗi bực tức hờn ghen. Hạnh thả một câu tình tức:
- Không thương em nữa phải không?

Thay vì cảm động ôm lấy Hạnh mà hôn, Sảnh dửng dưag, cõi lòng lạnh ngắc với nỗi sợ sẽ bị sụp hố một lần nữa. Nhưng nhan sắc và thân hình khêu gợi bốc lửa của Hạnh có sức hút vô cùng mãnh liệt Lại thêm giọng nói ngọt ngào:
- Thấy người ta cổi truồng như vầy mà hổng biết lấy áo quần mặc giùm cho người ta phải không? Người gì mà như cục đá . Vậy mà nói thương yêu người ta. Hỏng thương thì em đi...

Vừa lúc con Hạnh đứng hẳn lên, thì Sảnh khờ dại cầm tay níu lại. Sảnh nhìn thân hình con gái 16 tuổi của Hạnh mà lòng da diết một nỗi thèm sinh lý, một xót thương thay vì hờn ghen. Thôi rồi, con nhái Sảnh lại một lần nữa đang nằm ngay miệng của con rắn hổ mang Hạnh. Sảnh quên hết chiều qua Hạnh ôm Tư Đát nắc sầm sập dưới bến đìa. Quên hết sáng nay con cặc chần dần của Tư Đát nằm gọn trong lồn Hạnh khi cả hai ôm sát nhau trần truồng mà ngủ say.

Đứng trước mặt Sảnh bây giờ là một tòa thiên nhiên tỏa ra hằng ngàn sức hút. Đôi vú căng no tròn trỉnh. Cái eo nhỏ nhắn. Lỗ rún sâu với hàng lông măng móc mờ mờ chạy xuống tận chòm lông lồn đen thui dày rậm. Bộ đùi trắng ngần, dài, cao, săn cứng. Đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng phau. Còn gương mặt bao phủ bởi chùm tóc rối chưa chải buổi sáng...

Người anh hùng tên Sảnh bỗng nhỏ lại, khờ khạo trước một nữ hoàng đầy khêu gợi tên Hạnh.

Sảnh nắm tay con Hạnh đi từ từ lên chòi vịt. Đi được vài bước, Hạnh đứng lại, co một chân lên la đau:
- Trời ơi! Hổng chịu ẵm người ta để gai đâm vô chân đây nè...

Sảnh lại bế xốc Hạnh lên, ẵm nhẹ nhàng, đi thẳng lên chòi vịt. Vừa ngồi xuống, con Hạnh kéo Sảnh sát vào, ngửa mặt chờ...

Gã si tình lại chìm vào với mỹ nhân một cái hôn dài lê thê. Mọi việc xem như đã không xảy ra đêm qua. Thằng Sảnh yêu Hạnh thực tình. Chỉ có tình yêu cao độ và mù quán san bằng hết được cái lỗi lầm tày trời của Hạnh.

Còn Hạnh thì hôn Sảnh, vừa để cho Sảnh hết hờn ghen, và cũng để mở màn một ngày khác cho cuộc chơi xác thịt. Hạnh giống hệt mẹ và chị Hồng. Hạnh thèm đụ liên tục. Đụ là thú giải trí. Cho nên bây giờ, Hạnh ngừng hôn Sảnh và giải thích:
- Em hiểu anh giận em, ghen em nhưng hãy nghe em nói. Lẽ ra anh phải cám ơn Tư Đát. Vì nhờ Tư Đát có sức dẻo dai em đã không phải lăng loàn đụ bậy với nhiều người khác. Em thèm xác thịt liên miên mà biết anh thì sức có hạn. Anh đâu có thể nào mỗi ngày làm cho em ra ba bốn cái. Vì đã đụ với anh em hiểu sức anh. Cộng thêm việc kinh nghiệm gối chăn anh chưa có.

Có những thứ khác, cách khác, có thể thay thế con cặc của anh làm cho em ra được thì anh chưa biết. Đôi lúc gần anh xong, em chưa thỏa mãn, nghĩa là em chưa đạt tới tuyệt đỉnh hoan lạc, thì anh đã xếp bút nghiên lên đường đi tắm. Có tội cho em không? Em tủi thân lắm anh có biết không? Không có điều gì làm cho đàn bà con gái đau đớn hơn đụ mà không được ra. Cho nên đụ với Tư Đát cũng là hình thức em yêu anh. Tin hay không là quyền của anh.

Con Hạnh ôm cứng Sảnh nói một hơi dài với giọng thành thật. Hạnh đã mở hết cái bí mật đã khiến Hạnh ngoại tình với Tư Đát, phơi bày trắng trợn một sự thực cho Sảnh. Nghe thì đau lòng, nhưng ý nghĩa thì xác thực. Chính mẹ ruột của Hạnh ngoại tình với Ngọ, tức Tư Đát ngày xưa, suốt bốn năm cũng chỉ vì có thế. Giá như cha của Hạnh cung phụng đầy đủ mỗi ngày ba lần xáp chiến, thì đâu đến nổi bà phảl khổ công xin Ngọ về làm con nuôi. Cúp ca cúp củm nuôi suốt 13 năm, nuôi cho lưng dài vai rộng, xong mới đè Ngọ ra mà đụ.

Như thế là hên lắm. Nếu không thì bà đã vát lồn cho đủ người trong thiên hạ đụ thì còn xấu hổ đến mức nào. Rồi chị Hai Mừng, con Chỉnh, con Ngọc v.v... Tất cả đều là nạn nhân của tình dục. Chỉ có thế. Trách cho cùng thì phải trách tạo hóa
đã trang bị cho người đàn bà một nỗi thèm khát tình dục nhiều hơn sức cung ứng của người đàn ông. Rồi người đời gọi cái ăn thêm đó là ngoại tình!!

Sảnh đang mặc quần đùi, cổi trần, nằm trên thân người lỏa lồ của Hạnh, nghe sự giải nghĩa chí tình của người yêu. Sảnh nhớ ngay đến mẹ ruột của mình cũng ly dị với cha Sảnh, và tái giá với người chồng nhỏ thua bà đến 17 tuổi. Sự thực Hạnh nói đã được chứng minh bàng bạc trong thiên hạ. Nhất là đàn bà con gái ở cái thôn Gò Ô Môi này.

Dượng ghẻ của Sảnh ăn rồi chỉ làm có mỗi một công việc, thỏa mãn sinh lý cho bà già. Ban ngày bà ra chợ buôn bán. Tối đến là đóng cửa buồng đụ tơi bời thí xác với thằng chồng nhí, chỉ lớn hơn Sảnh có một tưổi.
Sảnh hỏi:
- Bây giờ thì anh hiểu hết và không còn hờn ghen em nữa. Nhưng như vậy thì tại sao lúc chiều qua, khi ôm nhau đụ dưới đìa, em bỗng khóc và im lặng?
- Dạ, em khóc là bởi vì phải im lặng. Hoàn cảnh lúc Đố không cho phép em nói hết sự thực phũ phàng tại sao em phải ngoại tình với Tư Đát, phải ôm Tư Đát đụ trước mặt anh. Em khóc cũng bởi vì nhìn thấy anh ôm chị Hai Mừng đụ say mê. Đàn bà bọn em nhỏ nhen ích kỷ là như thế? Cho mình thì được. Nhưng người yêu phản bội thì không được.

Giống hệt câu nói của chị Hai. Sảnh tuột quần đùi để con cặc nằm cấn ngay mu lồn con Hạnh, và thành thực:
- Em nói đàn ông ngoài việc đụ còn có cách khác cũng có thể làm cho đàn bà ra được? Dạy cho anh, huấn luyện cho anh. Anh muốn trở thành Tư Đát thứ hai, để giữ bớt em lại cho anh, chớ không phải để độc quyền. Nói thế em phải hiểu là anh đã mở mắt, mở lòng, mở trí ra để yêu em mà không thắc mắc, ghen tương.

Nghe Sảnh nói thế, Hạnh sung sướng quá, vì ít ra, nó cũng đã cảm hóa được Sảnh. Rồi Hạnh cho tay xuống cầm cặc Sảnh ngoáy mạnh ở cửa lồn, bắt đầu rên la, khoái lạc:
- Bài học đầu tiên đó mình. Anh móc mạnh cái mồng đốc của em, hay chà mạnh lên hột le của em. Còn sướng hơn đút cặc vô lồn mà nắc. Lúc bú lồn cũng vậy. Anh không cần nhét lưỡi sâu vô trong lỗ lồn mà quậy. Chỉ bú rất nhẹ, rất êm đềm ở hột le hay móc mồng đốc như em đang làm. Em cũng có thể ra được trong miệng anh. Còn cả trăm thứ.

Tư Đát chỉ hôn lưỡi em, bóp vú em, rà cặc trên ót trên lưng em, em cũng xuất được dễ dàng. Nghệ thuật ái ân là phải biết người đàn bà thích gì muốn gì. Đừng hiểu lầm người đàn bà nào cũng giống nhau. Tìm được ý thích đó mới là người đàn ông lịch lãm, sở trường. Cho nên em khuyên, chính anh cũng phải tập lang chạ, gần gủi với niều người đàn bà khác, trước khi trở thành một Tư Đát thứ hai.


Thằng Sảnh thì đang ngồi ở ghế trung học. Và cô giáo Hạnh đang thao thao bất tuyệt, chí tình giảng bài học tình dục đầu tiên. Sảnh vừa khoái chí vừa kinh ngạc:
- Em quả là người con gái dày dạn với tình dục. Anh hỏi thiệt. Em bắt đầu biết đụ từ năm mấy tuổi?
- Nói đừng có ghen à nhen. Năm em 13 tuổi.

Dễ sợ, kinh khủng phải không? Trời đất bắt như thế. Em làm sao khác được.
- Năm em mới 13 tuổi. Nồi đồng thau thiết ơi? Mới 13 tuổi mà em đã biết đụ. Quá trời vậy Hạnh!
- Như vậy là trể đó chớ! Chị Hồng em thì biết đụ từ năm 12 tuổi.

Hai lỗ tai của Sảnh lùng bùng. Cuộc sống hiền hòa thanh bạch của Sảnh sáng lùa vịt đi ăn, chiều lùa vịt về, đâu có bao giờ nghe những tiếng sét đánh ầm ầm như thế?
- Mười hai tuổi. Em đừng có xạo?
- Không. Một trăm phần trăm. Như hai với hai là bốn.
- Mà với ai?
- Với anh Giao thợ mộc kế nhà. Nhờ nhiều lần nhìn lén họ đụ nhau, mà sự hiểu biết tình dục của em trở nên phong phú. Sau khi chị Hồng cặp với Tư Đát, lúc bấy giờ còn là tên Ngọ, thì tới phiên em đụ anh Giao. Em bây giờ là người đàn bà không có con. Nghĩa là không còn gì trên giường mà em không biết. Anh tin nổi không? Em có thể dạy hết cho anh.

Sảnh hôn môi Hạnh một cái thật nhanh rồi nói:
- Làm sao mà anh không tin được. Chiều hôm qua ngoài bến đìa. Rồi đến hồi hôm. Anh đã giật mình tỉnh giấc. Phải tin em, nếu anh còn muốn yêu em. Mà làm sao anh dứt yêu em được. Em có đủ thứ hấp dẫn mà người khác không có. Kể cho
anh nghe những kinh nghiệm vàng ngọc của em đi.
- Bụng em hơi đói. Đụ với Tư Đát cả đêm, ra bốn lần. Anh có cái gì cho em ăn lót dạ không? Ăn xong em kể cho anh nghe.

Thằng Sảnh nghe vậy, lại càng thương con Hạnh hơn. Thế mới lạ lùng:
- Em nhóm lửa. Anh chạy xuống đìa, dở mấy cái đó, lấy ít tôm càng với cá bống lên mình nướng ăn với khoai còn cả nồi từ hôm qua. Lần này em đừng bỏ anh đi đâu nửa nhen em.

Rồi Sảnh cầm cái rổ lớn chạy xuống đìa, lòng vui rộn rã. Một lát sau, Sảnh trở lại với một rổ tôm càng cùng cá bống. Bữa ăn dã chiến giữa đồi thật là thịnh soạn đã làm con Hạnh hồi sức. Vẫn ngồi trần truồng chò hỏ trên sạp tre, Hạnh kể:
- Có lẽ em và chị Hồng hưởng cái máu dâm từ mẹ. Mẹ em thì ham buôn bán, tối về thì sa đà đụ với Tư Đát.

Ban ngày đi học về, là em với chị Hồng kiếm cái gì ăn qua loa, xong chạy đi hàng xóm chơi, hoặc qua nhà anh Giao. Anh này có cái trại mộc nho nhỏ Hể em hay chị Hồng qua là anh nghỉ làm, chơi với tụi em.

Em để ý cứ thấy chị Hồng bá cổ anh Giao, bắt anh ẵm. Mà ẵm kiểu lạ lắm. Chị Hồng chàng hãng quấn hai chân ra sau lưng anh Giao, trịn cái lồn ngay chỗ con cặc anh Giao. Còn anh thì hai tay bợ đít chị Hồng ấn vô, đi tới đi lui. Thỉnh thoảng chị Hồng hôn má anh Giao một cái.

Em tò mò cứ nhìn cảnh đó chăm chú, thì anh Giao cho em hai đồng bảo đi mua kẹo ăn và ra xóm chơi với tụi bạn. Có hôm tối mịt, em về nhà rồi mà chị Hồng chưa về. Em sanh nghi nghi và trên đường đi học, em hỏi Hồng:
- Bên nhà anh Giao có gì vui mà em thấy chị qua chơi hoài vậy? Có bữa em nghe hai người đóng cửa, rồi nghe chị cười giỡn dữ lắm. Sao chị không cho em chơi với?
Chị Hồng hơi lo âu nhưng giả tỉnh, trả lời:
- Thì chị với anh Giao chơi trò cút bắt. Mà trò chơi này chỉ có hai người thôi... Ba người chơi chán lắm!

Em biết chị Hồng nói dối, nên để tâm theo dõi. Một hôm về nhà xong, em cất tập và lẹ lẹ lẻn qua nhà anh Giao, mở cửa chun vô phòng ảnh, tìm một nơi kín đáo trốn để rình xem. Nửa giờ sau, anh Giao lại ẵm chị Hồng vào, khóa cửa lại. Hồng nói:
- Tụi mình cười giỡn nho nhỏ. Con Hạnh nó nghe được để ý rồi đó. Mẹ em mà biết được là em ăn đòn đó nhen.

Rồi hai người ôm nhau nút lưỡi thiệt lâu. Vừa nút lưỡi anh Giao thọc tay vô quần chị Hồng sờ lồn, hay làm cái gì đó mà chị Hồng rên hử hừ nho nhỏ Còn chị Hồng thì thọc tay vô quần anh Giao, móc con cặc của anh ra mà bóp bóp rồi thụt nhẹ.

Lúc đó em l l tuổi. Hình ảnh dâm dật đó lần đầu tiên khai phá sự tò mò nơi em, và khai phá luôn nỗi thèm khát xác thịt nơi em. Tim em đập thình thịch. Không phải em sợ mà vì những cảm xúc lạ chợt đến với tâm hồn con gái ngây thơ của em. Nhất là khi thấy con cặc cương cứng và đỏ hồng của anh Giao. Bàn tay chị Hồng nhỏ quá so với con cặc thật lớn của anh.
Rồi anh Giao tuột nhẹ quần chị Hồng xuống, xuống khỏi hai chân và ra khỏi người chị. Và anh đưa một ngón tay chà nhẹ nhẹ ở khe lồn. Hoàn toàn em không thấy một sợi lông nào của chị Hồng. Em cố nhướng mắt lắm thì thấy xám xám, loe hoe một lớp lông măng, mọc mở mờ. Nước lồn của chị Hồng làm ngón tay anh Giao bóng lưỡng.

Em nghẹn thở, nghe trong em có cái gì sướng sướng khó chịu. Cửa mình em như đang nở ra và ngứa ngáy lắm. Sau này ém mới biết đó là lồn em đang nứng. Bởi vì nó cũng ươn ướt như lưỡi chị Hồng. Em thử thọc tay vô quần, chà một ngón tay ở nơi cửa mình như anh Giao đang làm cho chị Hồng, thì em thấy toàn thân dậy lên một cảm giác vô cùng khoái lạc.

Anh Giao cổi hết áo quần cho chị Hồng. Hai trái vú của chị còn rất nhỏ, nhỏ như trái dâu thôi. Vậy mà anh Giao ngậm hết vào miệng và nút nghe chách chách. Âm thanh này làm em càng chịu không nổi. Mặt em nóng bừng, hai mắt em hoa lên. Vì chị Hồng càng rên lớn hơn khi một ngón tay của Giao tiến vào cửa mình của chị. Em muốn hét lên một tiếng thật lớn cho đã cơn thèm mà không dám. Đít của chị hẩy hẩy lên, và một tay chị nhấn ngón tay Giao vào sâu hơn trong xa.

Ngoài này, ngồi trong kẹt tủ, ngón tay của em cũng táy máy thập thò ở cửa mình. Em nghe nước lồn ứa ra ướt hết đầu ngón tay. Em thử nhấn vào như anh Giao đang làm cho chị Hong. Trời đất ơi!Em sướng đến độ phải ngồi phịch xuống, chút xíu nữa làm cái nắp chum sau lưng em bị bể. Giao và chị Hồng say sưa quá nên không thèm để ý đến tiếng động em vừa gây ra.

Bàn tay của chị Hồng càng thụt mạnh con cặc của anh Giao. Cái đầu cặc đỏ hồng thật dễ thương lần đầu tiên làm cho em chú ý đặc biệt. Lúc đó em chưa có ý thức gì về tình dục. Cũng chưa mường tượng được là trai gái gần nhau là như thế nào. Càng ngu si chưa hiểu con cặc đó dùng để làm gì. Nghĩa là em chưa hiểu đụ là gì. Thì Giao cổi hết quần áo ra.

Với em, Giao hấp dẫn và bắt em thèm ngó không nháy mắt. Em chú ý tới Giao nhiều hơn là chị Hồng, dĩ nhiên. Nhưng anh cổi truồng ra để làm gì thì em chưa biết.

Rồi anh lấy một cái gối kê dưới đít chị Hồng, banh rộng hai bắp vế ra, cho miệng vào bú. Lúc đó thì em không thấy gì nữa vì cái đầu của Giao che khuất mất. Em chỉ còn thấy cái đùi của chị Hồng lúc co lúc duỗi, và rung lên dữ dội. Miệng chị thì la lớn:
- Tê quá anh Giao ơi? Anh làm nhẹ nhẹ chút được không. Đó, như vậy sướng hơn. Khoan nút đã Liếm cho em sướng trước cái đã. Lát nữa hãy bú. Đó, cám ơn anh. Sướng quá anh Giao ơi!

Em không thấy nhưng qua lời rên của chị Hồng em tưởng tượng ra được anh Giao đang làm gì. Thà là thấy. Đằng này em phải nghĩ ra nên sự kích động càng làm em nóng rang khắp người. Ngón tay em đã thọc sâu vào lồn một nữa. Em bắt chước Giao thụt vào lấy ra. Tự nhiên hai mắt em không còn mở ra được. Không hiểu vì sao nó nhắm cứng lại và tâm trí nghĩ tới hình ảnh thật thần tiên, là em cũng được Giao bú lồn.

Từ đó, em manh nha một aự mưu, là hôm nào vắng chị Hồng, em cũng sẽ bắt anh Giao làm như thế cho em. Tiếng Giao bú lồn Hồng vang lên chách chách rất rõ, vì căn phòng hoàn toàn im lặng. Thêm với tiếng rên, tiếng nói bậy của chị Hồng, lồn em muốn phực lửa cháy thiêu lúc nào không biết. Em nứng lồn lắm, nứng đến độ đã đút hết ngón tay vào trong lồn rồi mà làm như em chưa được thỏa mãn. Em mơ hồ thèm một cái gì, như được cầm con cặc của Giao, hay hôn nó một cái,
hay...

Bỗng chị Hồng ngồi dậy, cúi xuống, cho con cặc của Giao vào miệng ngoạm ngon lành và bú thật nhiệt tình Miệng bú, tay chị thụt. Giao lăn lộn, một tay sờ vú chị Hồng mà bóp, một tay anh bóp hai mông đít của Hồng. Anh Sảnh ơi! em đã trở thành con trâu điên ngồi núp ở kẹt tủ. Môi em khô hết vì hơi thở. Mặt nóng bừng. Đôi mắt dại hẳn đi. Mà hồn thì chơi vơi với hình ảnh vô cùng dâm dật, kích thích ngoài kia. Sướng như thế hèn chi mỗi lần hai anh chị đóng cửa, là em nghe rõ tiếng rên tiếng cười lanh lãnh.

Giao kéo chị Hồng lên nằm trên người của anh, lộn đầu lại và hai người bú nhau. Phần Giao bú thì em không thấy rõ, chỉ thấy chị Hồng lúc ngây ngất lúc đam mê con cặc của anh Giao. Em học hết, nhớ hết, thuộc lòng luôn cả cái nhốm đầu lên, nhấn đầu xuống, lắc lắc cái miệng, nút thật mạnh của chị Hồng. Lúc đó thì chẳng còn nghe ai nói lấy một lời, mà em chỉ nghe cả hai rên âm ư trong cổ họng. Hàm răng trên của em bặm chặt môi suýt đổ máu. Nếu không làm thế chắc em đã há họng mà la cái gì đó cho nó đã sự thèm muốn của tuổi 11.

Tại em thôi. Đừng tò mò vào đây ngồi trong kẹt tủ thì làm gì đã nhìn thấy tường tận, rõ ràng từng chi tiết miệng Hồng ngậm con cặc của Giao mà bú. Em thèm quá hóa điên, cũng cho một ngón tay vô miệng, bắt chước bú như chị Hạnh đang bú con cặc của anh Giao ngoài kia.

Nhưag lúc Giao đặt chị nằm ngửa ra, banh hai đùi chàng hãng, cầm đầu cặc ngoáy vào miệng lồn của Hồng thì em ngất hết mấy phút. Mắt em bỗng mờ hẳn. Chỉ còn thấy nhưng không rõ ràng những gì Giao đang làm. Một lúc lâu, nhờ tiếng la của chị Hồng, em tỉnh dậy, dựa lưng vào tấm vách mà thở...

Hai chân Hồng quấn tréo qua mông đít của anh Giao. Em thấy hai hòn dái của anh Giao lắc lư theo nhịp ngoáy lồn Hồng. Em bắt chước chàng hãng ra, dùng tay ngoáy lồn mình mà mắt thì không rời con cặc của Giao. Thèm quá, mê quá, mà em cứ phải ngồi co ro, thu người lại trong xó mà chịu trận. Ngoài kia màn cực kỳ dâm đãng đang diễn ra khi Giao nhấn con cặc vào lồn bà chị của em...

Em thở không muốn nổi. Đụ là như thế. Con cặc Giao chui vào lồn chị Hồng sao dễ dàng như ngón tay đã vào lúc nãy. Giao nắc nhè nhẹ. Càng nhẹ, chị Hồng càng nẩy lên. Hai tay chị ôm chặt mông đít Giao nhấn xuống, và chị nói cái gì nhỏ quá em không nghe rõ. Hay là hai tai em bị ù thì đúng hơn.

Em lại thọc ngón tay vào cửa mình, cũng nắc, cũng đụ, cố làm sao cho mình sướng như Hồng đang cảm thấy ngoài kia. Sao họ đụ nhau lâu quá. Lúc bấy giờ, em mong cho họ mau kết thúc, để em được chạy ra ngoài trời la làng lên một tiếng cho thỏa mãn cái dâm đang làm khổ toàn thân em. Chiều xuống nhanh. Rồi hoàng hôn. Tiếng giường tre kêu cọt kẹt vẫn kéo dài. Và tối hẳn. Em chẳng còn trông thấy gì nữa cả. Hai người vẫn còn đụ nhau ngút trời. Em len lén bò nhẹ ra cửa, chạy nhanh về nhà, vô buồng đóng cửa lại, tuột quần ra, nằm chàng hãng, đút tay vô trong lồn, đụ một mình và tha hồ la.

Dĩ nhiên là em la cho đã cơn sướng, nhưng không dám la lớn, và trí óc nghĩ tới anh Giao, tới con cặc tròn lẳn, dài thòng, cứng ngắt và đỏ hồng của anh:
- Anh Giao ơi? Làm sao em đụ được với anh như chị Hồng hả anh Giao?

Em lặp đi lặp lại câu nói đó trong khi ngón tay em thụt mạnh vào sâu trong lồn. Tại sao em có thể dâm đến như thế? Em hoàn toàn không thể trả lời được. Em bắt chước chị Hồng co duỗi hal chân, hẩy cái mông đít lên cao, lắc lắc cái mông.
Làm đủ thứ, thử đủ kiểu để tận hưởng hết cái sung sướng do mình tự làm lấy.

Hình như ngoài kia mẹ đi bán đã về với Ngọ. Em nghe mẹ nói:
- Sắp nhỏ đi chơi giờ chưa về há. Bớ Hồng, bớ Hạnh?

Mẹ gọi hai ba tiếng nữa vẫn không thấy tụi em trả lời Mẹ đâu có biết cô con gái lớn đang đụ với anh Giao. Còn cô con nhỏ thì đang nằm thủ dâm một mình trong phòng. Em vẫn nằm đó chơi tiếp tục vì chưa đã cơn thèm. Em vẫn còn thèm vô cùng. Thèm chết đi được. Mà miệng thì không dám la nữa vì sợ mẹ nghe. Bỗng em nghe Ngọ nói:
- Tối nay vú cho Ngọ đi coi hát một bữa nghen?
- Bày đặt coi hát với coi ca. Kiếm cớ đặng qua chợ gạ đụ mấy con choi choi ở bển chứ coi cái giống gì.
- Coi hát thiệt mà. Bữa nay Ngọ đụ vú ra ba cái ngoài kinh rồi, sức đâu nữa mà đi đụ bậy.
- Ra là em ra chứ anh có ra cái nào đâu. Xạo quá đi.
- Thì thôi. Hổng cho đi thì thôi. Làm ơn nói nho nhỏ á. Tụi nó nghe được cười cho thúi đầu đi vú ơi?

Có phải em đang nghe anh Ngọ nói chuyện với mẹ em không? Em tò mò nhìn xuyên qua lỗ phênh. Mẹ đang nhúm lửa nấu cơm, anh Ngọ đứng sau lưag mẹ thật sát. Anh cho hai tay vô bóp vú mẹ, rồi xuống rờ lồn mẹ. Mẹ la anh:
- Anh kỳ quá. Bỏ tay ra cho em nấu cơm. Khuya rồi. Ăn xong vô phòng muốn làm gì thì làm. Coi chừng tụi nó về bất tử, chết em à. Dâm gì mà dâm quá chừng, chịu không nổi.
- Ngọ dâm là tại vú chớ bộ. Ngày nào cũng bắt người ta đụ ba bốn cái. Tập cho người ta ghiền rồi đổ thừa.

Hai lỗ tai em lùng bùng. Mắt em muốn nổ ra. Vì lúc bấy giờ em cứ tưởng Ngọ, tức Tư Đát bấy giờ, là con ruột của mẹ. Mà con trai lại đụ mẹ mình như thế sao? Em mặc quần, bước ra bếp, giả bộ như mới ngủ dậy. Cả mẹ và anh Ngọ đều giật mình. Mẹ hỏi ân cần:
- Ủa, nảy giờ con gái út của mẹ ngủ ở trỏng hả?
- Dạ, buồn ngủ quá, con làm một giấc thiệt ngon. Mẹ về hồi nào vậy? Có mua gì cho con ăn không?
- Cũng lâu rồi con. Rửa mặt đi rồi vô ăn mấy cái bánh khọt mẹ mua ngoài chợ. Còn chị Hồng của con đâu?
Mẹ vừa hỏi tới đó thì chị Hồng xuất hiện ở chái hè:
- Dạ con đây mẹ.
- Đi chơi sao về trể vậy con. Gái lớn rồi, ban đêm ban hôm đi một mình không có tốt... lỡ gặp tụi lưu manh nó đè ra hãm, mang bầu, mang tiếng lắm à.
Chị Hồng nói tỉnh bơ, tỉnh như con gái năm tuổi:
- Con còn nhỏ xíu mà ai thèm hãm, mẹ.

Hình ảnh chị Hạnh đụ với anh Giao hồi chiều hiện lên trong óc em. Rồi hình ảnh lúc chị bú cặc Giao, chị rên, chị nắc... Em tức cười quá mà không dám cười. Chị Hồng đánh trống lãng:
- Bánh khọt ngon quá ! Con ăn mấy cái nghen mẹ.
Rồi chị ngồi vào ghế, cuốn rau với bánh ăn ngấu nghiến. Có lẽ chị chơi nhiều quá mà đói bụng chăng? Chị làm hết gói bánh khọt mà quên rằng bà già mua nó cho em ăn nữa. Chị hỏi mẹ huyên thuyên:
- Bữa nay bán khá không mẹ?
- Ối mình bán sĩ mà. Đếm cho bạn hàng thì chừng vài tiếng là hết ráo trọi, chớ có phải bán lẻ đâu mà lo.
- Vài tiếng là hết hàng, sao ngày nào mẹ cũng về trể quá vậy.
Mẹ bối rối, tìm cách nói cho qua:
- Thì bán rồi mình còn phải lo thu tiền, đếm tiền... chớ con.
Em biết mẹ nói dối, vì hồi ở trong buồng, em nghe anh Ngọ nói:
- Ngày nào vú cũng bắt Ngọ đụ ba bốn cái ngoài kinh.
Thì ra ngày nào mẹ với anh Ngọ cũng đụ nhau ngoài kinh, vì ngày nào họ cũng về thật trễ. Có hôm gần 10 giờ tối mới về đến nhà.

Trong nhà này, bây giờ tất cả đều lụy vì tình dục. Mạnh ai nấy đụ. Chỉ trong hôm nay, em đã nghe và chứng kiến hai chuyện hãi hùng của chị Hồng, rồi của mẹ. Em không xúc động mà trong lòng dâng lên một nỗi vui kỳ lạ. Vì nhờ họ, em đã hoàn toàn thay đổi. Nhờ họ em bắt đầu làm chuyện người lớn mà không sợ ai quở phạt. Em đã nắm được hết bí mật của họ, nghĩa là em đã biết lá tẩy của họ là gì rồi.

Ăn bánh khọt xong, chị Hồng ra giếng tắm rồi vô phòng ngủ trước. Rỏ ràng vì đụ nhau chí chóe, mệt quá, nên chị Hồng phải ngủ sớm. Còn lại mẹ, Ngọ và em ăn cơm. Quái lạ, bữa nay sao mẹ gắp liên tục thức ăn bỏ vào chén của em. Mẹ còn bới cơm cho em nữa. Một cử chỉ mà ít khi thấy mẹ làm. Mẹ hỏi em:
- Con mới thức hay lâu rồi?
- Dạ con mới thức. Có gì không mẹ?
- Không, mẹ hỏi cho biết vậy mà.

Mẹ hỏi để biết em có nghe mấy câu đối thoại của mẹ và Ngọ hay không, em đoán thế. Cho nên em cứ vờ như không biết gì, và van ngây thơ như mọi ngày. Nếu có người lớn trong nhà này thì đó chính là em. Vì họ đã trờ thành những người nhỏ.
Tay họ đã nhúng chàm, và sợ ngược lại em. Mẹ sợ vì không biết em có nghe những lời đối thoại lúc nãy hay không. Cho nên từ hôm đó, mẹ cưng và săn đón em như công chúa. Mẹ đâu có biết em cũng đã bắt đầu bước vào hố tình dục một cách rất là cuồng loạn.

Những lần Ngọ tấm ngoài giếng dưới ánh trăng, là có em ngồi ở mấy gốc ngâu nhìn lén. Nhìn Ngọ kỳ cọ, nhất là nhìn con cặc to dài của anh loang loáng ánh nước, rồi tay em cho vào lồn tự làm lấy.
Một chúa nhật, chị Hồng theo mẹ ra chợ, là em chạy qua trại mộc của anh Giao, chơi thơ thẩn, rồi nói chuyện:
- Bữa nay chị Hồng đi tới tối mới về đó anh Giao.
- Vậy hả?

Anh chỉ hỏi có vậy, rồi làm việc tiếp tục. Nhưng em biết anh đang nghĩ gì. Vì làm việc mà Giao thỉnh thoảng liếc mắt nhìn em một cách khác thường. Khác thường bởi vì tự nhiên sao con nhỏ nói một câu lãng nhách. Em chăm chú nhìn chiếc quần đùi của Giao đang cấn khúc cặc thật bự bên trong mà thèm. Lúc anh đứng khom lưng mà cưa gỗ thì khúc gân đó tòng teng, lắc lư theo nhịp cưa.

Em hỏi anh Giao:
- Chỉ đi lâu như vậy, anh không nhớ sao?

Giao ngừng tay nhìn em dò xét, rồi cười đưa tình Nụ cười đểu đểu như thế nào, mà em vẫn khoái Em còn nhỏ quá, Giao chưa, hay không hề có ý nghĩ gì bất lương. Với lại anh đã đụ con chị, chẳng lẽ bây giờ quơ luôn con em, coi sao được.
- Anh Giao cười dễ thương ghê à nhen.

Tới đó thì Giao ngừng hẳn tay lại, quan sát em. Anh không thể ngờ nổi một đứa con gái nhỏ 11 tuổi mà lại có thể nói móc anh một câu thật lạnh lùng như đứa con gái 18 tuổi. Em cũng chăm chú nhìn Giao chờ xem phản ứng.

Nhưng sau một phút nhìn em, Giao lại thản nhiên tiếp tục đẻo, đục, bào, cưa. Làm như chàng không nhìn thấy gì hấp aẫn ở em, hay cùng lắm là một thiếu nữ đã biết yêu, để chàng có thể nghĩ lầm là em đang yêu chàng. Em lại thả thêm một câu nữa:
- Chị Hồng sướng thiệt. Mỗi lần qua đây chơi là được anh ẵm lên, cưng chiều đủ thứ. Ước gì em...em...

Nghe em nói thế, Giao ngưng hoàn toàn công việc hai mắt nhìn em trân trối. Vì em đã mở ngõ, đã mời chàng, đã táo bạo thố lộ tâm sự thèm muốn.
- Em có chắc chị Hồng đi với mẹ tới chiều tối mới về không?
- Dạ.
- Em muốn được anh ẵm như chị Hồng hả?
- Dạ.
- Em còn nhỏ quá mà Hạnh.
- Dạ. Em chỉ thua chị Hồng có một tuổi chớ mấy. Mười hai với mười một có khác gì đâu.
- Không. Em còn nhỏ lắm. Vì Hồng cũng đã là nhỏ rồi...
- Thì nhỏ em mới muốn được anh ẵm. Em thích vậy...

Giao lại cười, cái cười đểu như lúc nãy, mà cặp mắt thì lẵng lơ. Rồi không hiểu Giao nghĩ gì, chàng lại tiếp tục cầm đục lên làm việc. Em tức quá, đến gần chàng, thật sát, nhìn chàng trân trối:
- Anh phải ẵm em. Anh phải thương cho công bằng. Em không nhỏ đâu. Có lẽ em còn hiểu biết nhiều hơn chị Hồng là đằng khác.

Giao bắt đầu bối rối. Anh nhìn trước nhìn sau lấm lét. Hai tay không biết làm gì, lúc thì gãi tóc, lúc thì sờ cái đục.
- Bác bên nhà khỏe không em?
Một câu lãng nhách từ miệng Giao làm em tức cười Và em đã cười ngặc ngoẻo khiến Giao càng bối rối hơn.
- Năm nay em mấy tuổi há?
- Dạ. Cái đó anh hỏi em rồi. Em cũng trả lời rồi.
- Ờ anh quên. Ưm... Trời hình như chuyển mưa, âm u quá.
Lại một câu lãng nhách nữa. Nó không ăn thua gì đến sự đòi hỏi của em. Em lại nhìn Giao cười lơi lã, em hỏi:
- Tại sao ẵm chị Hồng anh không sợ, mà ẵm em thì anh...
Tại em còn nhỏ quá Hạnh à. Anh không dám...
- Ẵm em lên phòng anh, em sẽ cho anh biết em không nhỏ...

Giao lại nhìn trước nhìn sau, ngần ngừ, ngại ngùng. Em bá lấy cổ chàng, phóc ngay lên, hai chân quấn chặt lấy lưag chàng. Giao bắt buộc phải ôm mông đít của em.

Lồn em nằm trực diện với con cặc đang cương cứng ngắt của Giao. Em bắt chước chị Hồng; lắc lắc cái mông. Và, anh Sảnh ơi! Sướng đê mê. Cái sướng này hoàn toàn khác với lúc thủ dâm. Em bảo Giao bế em lên phòng, đóng cửa lại. Giao đặt em lên giường.

Và để cho Giao thấy em đã lớn, em quỳ xuống tuột lấy quần đùi của Giao ra. Con cặc chàng chỉa thẩng, nóng hồi, cứng ngắt. Em ngậm vô tràn miệng bú. Em bú cặc anh Giao bạo hơn chị Hồng, cố tình để cho Giao yên chí em là người lớn.

Giao há miệng ra vừa ngơ ngẩn vừa sung sướng dữ tợn. Bởi vì kiểu bú này thì em ắt chước chị Hồng. Nhưng cách bú thì em hăng say, cuồng nhiệt hơn, vì em đang là con thú đói mồi. Bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu thèm khát đã òa nhập vào cùng một lúc, đã cho em đã nư, thỏa mãn, ngon lành. Em ngậm con cặc Giao trong miệng mà sao nó ngon hơn đòn chả, thơm hơn một trái chuối, béo hơn một miếng mỡ. Em tưởng tượng có thể ôm nó mà ăn suốt ngày hôm đó cũng không biết chán.

Hèn chi ngày nào chị Hồng cũng qua đây mà tìm anh Giao, rồi đóng cửa lại mà hưởng. Hèn chi đêm nào mẹ em với anh Ngọ cũng ôm nhau rên la đầy khoái lạc trong phòng, giống như Giao đang gào la bây giờ:
- Hạnh ơi! Con nít ơi! Đừng để anh làm tội ác. Đừng để chị em ghen. Em còn nhỏ lấm Hạnh à. Đừng... bú... hay quá trời. Anh dám... anh dám xịt khí vô trong miệng em lắm Hạnh ơi!

Nghe Giao la như thế, em càng bú mạnh hơn và nghệ thuật hơn. Một tay em nâng hai trứng dái tròn to nóng hổi mà bóp. Một tay em thụt em nhồi mạnh thân cặc, và miệng thì nút ngất ngư cái đầu tròn vo đỏ lòm trông phát thèm của con cặc Giao. Em nhắm nghiền mất, tận hưởng nỗi đê mê khoái lạc. Không biết tại sao em lại muốn mở mắt để quan sát Giao đang tận hưởng sự sung sướng mà không tài nào hé mất được.


Một đỗi lâu, khoảng nửa tiếng đồng hồ, con cặc Giao bỗng gồng lên thật mạnh, giật bưng bong trong miệng em. Và em nghe một chất nước kẹo kẹo bấn mạnh từ đầu cặc Giao tràn ngập trong miệng em. Nó mặn mặn, ấm ấm, sền sệt, bắn ra theo từng nhịp giật mạnh từ con cặc và tiếng la ứ ứ của Giao từng hồi.

Hai tay Giao vò nhẹ tóc em, chàng hơi hẩy đít tới theo từng hồi:
- Em ác quá Hạnh ơi. Anh chịu hết nổi rồi. Anh... bẩn... ra đó. Nó... bắn ra đó. Nuốt hết đi. Nuốt đi. Nuốt hết tinh khí của anh đi Hạnh ơit Anh cho em đó. Của anh cho... em đó ?

Em chang cần hiểu Giao đang nói gì. Em chỉ say mê nuốt tn(ng, nuết gọn hết một miệng hồ đặc kẹo và cảm thấy ngon như uống một ly nước dừa tươi.

Giao quỳ xuống, rồi nằm ngửa dưới đất thở hồng hộc.

Bàn tay em vẫn mân mê con cặc chàng. Con cặc nóng hổi, ướt nhẹp nước miếng hòa lẫn với tinh khí vẫn còn giật giật trong tay em. Em liếm sạch chất nước còn dính trên thân cặc. Em kề sát mặt vào má chàng, rồi dùng mũi hôn tha thiết mặt chàng. Giao ôm em, ghì sát môi em trên môi chàng, rồi hôn. Em chưa biết chuyện này rành lắm. Vì khi nhìn Hồng với Giao hôn môi, em chỉ giản dị tưởng tượng là môi hôn môi. Đến khi Giao đưa lưỡi qua, em ngỡ ngàng bối rối, nhưng cũng biết ngậm lấy mà nút. Ban đầu em nút để dò xem mình làm như thế có đúng hay không. Khi nghe Giao rên âm ư trong miệng thì em biết là mình là đúng.

Em lại ngất ngây say nồng trận nút lưỡi trong khi bàn tay Giao xoa lên hai mông đít của em và bóp nhè nhẹ. Cơ thể em đang bừng cháy, khó chịu. áo quần em vẫn còn mặc. Em nằm lên trên người Giao, nắc khơi khơi vào con cặc của Giao, và lưỡi em đang nằm trong môi chàng.

Trời âm u lúc nãy, bây giờ đã tối kịt. Hơi gió lạnh kéo về. Mấy lớp phênh khua phần phật. Trời đang chuyển mưa. Đúng như lời Giao nói một cách lãng xẹt ngoài trại mộc. Rồi một tiếng ầm vang lên. Và cơn mưa bắt đầu trút xuống. Sự yên lặng ở nhà quê làm cho tiếng mưa rõ mồn một trên mái tranh, sau chái hè. Nghe mưa rơi mà lòng em tràn ngập hạnh phúc chan hòa.

Không biết có phải trời đất cũng dâm theo với em hay không, mà mưa càng nặng hạt. Nghe tiếng mưa rơi nặng ngoài kia, lòng em bỗng cảm thấy dâm hơn, em càng để mu lồn nắc mạnh trên cặc của Giao.
Giao hỏi em:
- Em còn biết gì nữa không?
- Chị Hai biết gì thì em cũng như vậy.
Làm sao em biết chị Hồng biết?
- Tại vì em, nhiều lần, chứng kiến Hồng biết với anh.
- Ở đâu?
- Tại ngay phòng này, trên giường, mỗi chiều khi chị qua đây chơi với anh.
Hai tay Giao ngưng bóp đít em. Chàng hơi xửng lửng, ngạc nhiên với câu nói của em:
- Trong phòng này, trên giường, mỗi chiều khi chị qua đây chơi với anh.
Em nói gọn lỏn, chắc nịch nhưng êm ái. Mà Giao thì nghe như lời buộc tội hùng hồn của một ông quan tòa. Nhưng chàng vẫn chưa tin:
- Anh không tin. Lúc nào gần Hồng anh cũng khóa cửa thật kỹ như bây giờ. Làm sao em thấy được?
- Không thấy thì làm sao em bú cặc anh giống hệt như chị Hồng được?
Em còn thấy hai người lộn đầu lại bú nhau. Có đúng không?
Giao vẫn cứng đầu, không chịu nhận, cho đến khi em nói:
- Anh đã đút một ngón tay vô lồn cho chị Hồng sướng trước, rồi sau đó anh mới leo lên đụ chị. Và đụ rất lâu. Chịu chưa?
Thay vì gật đầu chịu tội. Giao đã ôm em ghì siết vào và hôn môi em nồng nàn. Và cũng chỉ có thế trong khi em chờ chàng ra tay như em đã táo bạo làm cho chàng lúc nãy.
- Em chưa đủ tuổi đâu Hạnh, mặc dù em đã biết. Biết và làm được, hai chuyện đó khác nhau. Phải tin anh, và muốn gì thì em cũng phải chờ vài tuổi nữa, cho đến khi...

Em không thèm trả lời, hai tay tự tuột cái quần đen xuống, để lồn em cạ sát vào con cặc của Giao. Áo em cũng cổi hẳn ra, quăng ở góc phòng. Em hỏi Giao một câu trịch thượng:
- Em không biết mà đã bú cho anh bắn ra đầy miệng của em lúc nãy à?
- Ừm... cái đó là ở ngoài. Anh sợ lồn của em còn nhỏ quá, không chịu nổi con cặc quá lớn của anh. Anh sợ lắm, Hạnh ơi!

Bỏ Giao nằm dưới đất, em leo lên giường nằm banh háng ra, một tay em chấm chút nước miếng, rồi đưa xuống miệng lồn rà nhà nhẹ. Giống hệt nhưnhững lần em thủ dâm. Giao ngóc đầu lên nhìn lén. Em chà hột le, cố tình biểu diễn thật khêu gợi cho Giao mê mệt. Miệng em rên nho nhỏ:
- Giao ơi? Anh ác lắm. Nhìn đi. Nhìn cho kỹ xem em đã đủ biết, để anh cho em như đã cho chị Hồng hay không?
Giao nhắm rít mắt lại, há miệng tang hoát nhìn ngón tay em đang thập thò ở miệng lồn, rồi chui vô, chui vô, cho đến khi cả ngón tay ngập lút hết trong lồn. Và em bắt đầu thụt. Mặt Giao dại hẳn đi ngơ ngác.

Hình như chàng đang bị sự dằn co giữa lương tâm của một người lớn không muốn làm điều tội ác và cơn dâm sẵn có đang dâng tràn trong đầu. Chàng đang dừng bước lại ngay cổng cám dỗ của xác thịt Đầu và mình chàng đã lọt vào trong cổng, chỉ còn đôi chân là ở ngoài. Mà sức thu hút nơi em, mỗi lúc càng mãnh liệt hơn. Em gào lên thật rõ:
- Như vầy, đủ cho anh tin là em chẳng còn con nít không?

Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Em nghe lạnh lạnh. Cái đầu của Giao chỉ lấp ló ở cạnh giường để xem. Bực quá, em lấy hai chân kẹp cứng đầu Giao kéo chàng hỏng lên. Hai tay em tiếp sức, nhấn sát đầu chàng vào miệng lồn, bắt chàng phải hành động ngay lập tức. Phải làm một cái gì đó cho em thỏa mãn sự thèm khát, sự tò mò mà em đã mong đợi từ bao lâu nay. Hơn sáu bảy tháng nay sau lần em mục kích Giao với chị Hồng đụ nhau.

Anh Sảnh ơi! Giao hiền từ thật, đạo đức thật. Hay chàng sợ một cái gì ghê gớm lắm mà phải bấm bụng ngập ngừng? Mặt Giao đã nằm sát ngay miệng lồn em. Hai bắp vế em kẹp chàng lại. Hai tay em đè đầu chàng xuống. Đít em hẩy cao lên đòi hỏi. Mà Giao thì cứ như một đống thịt nguội, bất động, lầm lỳ, ngu ngơ.

Trách chàng cũng tội! Ai dám hành động với một cái lồn không có lấy một sợi lông. Hai vú thì chỉ như hai núm cau non, nhô lên một tí khỏi lồng ngực. Em là một con thú đói mồi, nước miếngnhỏ từng giọt khát khao, mà kho thịt mỡ của Giao thì đang đóng cửa?
- Anh không dám làm cho em sướng cả ở ngoài như em đã làm cho anh hay sao? Anh bất công lắm!

Tội nghiệp Giao, cực chắng đã anh phải đưa mũi vào hôn nhè nhẹ nơi miệng lồn em. Và điều em chờ đợi bao lâu nay đã đến. Lưỡi Giao cũng nhè nhẹ lướt lên xuống hai mép lồn. Chỉ có thế thôi mà em đã bặm cứng môi mà thở, mà ngất ngây. Em không còn kẹp Giao nửa mà từ từ banh rộng hai háng ra. Vì chỉ có thế, mới mời nỗi lưỡi Giao thoải mái xông vào, lâm trận.

Đúng như thế. Như em ước đoán. Tiếng mưa rơi tầm tã, sướt mướt. Cái lạnh của cơn mưa đang òa phủ khắp căn phòng, mà em thì bắt đầu nghe ấm cúng. Em nhột nhạt lâng lâng sung sướng với cái lưỡi thần tiên của Giao. Chàng đã dám phá động đào, ra tới cửa mình. Đít em hẩy lên liên tục mời gọi, chào đón. Rồi Sảnh có biết gì không? Lỗ lồn của em đã chật cứng với cái lưỡi của Giao. Em rùng mình nổi ốc. Thật tình chưa có lần nào em sướng lồng lộn lên như thế.

Không hiểu sao bàn tay em, cũng bắt chước chị Hồng, cho xuống chà hột le. Quả tình em đã tự biến thành một con quỷ, một con tinh, thay vì một đứa bé gái ăn chưa no, lo chưa tới. Hậu quả của những buổi chiều em ngồi kẹp mình trong kẹt tủ, kế lu gạo, nhìn lén những trận làm tình chí tử của Giao với chị Hồng trên giường này. Hậu quả của những đêm em nhìn mẹ quần thảo ngất ngư với anh Ngọ.

Nếu bảo gái hư thì em là một. Có phải lỗi ở em không? Em ngụy biện, bên vực mình, rồi đổ tội cho người lớn đã lôi kéo em vào sự biết sớm, đòi sớm. Lúc Giao ngậm môi vào hột le của em mà nút và bú thì ưúệng em không còn nín được nữa:
- Đó anh. Y chang lúc anh bú lồn chị Hồng. Cám ơn anh. Yêu anh quá, anh Giao ơi? Anh biết em đang thèm gì không anh Giao.

Giao bú lồn em đủ kiểu, thật lâu. Để thăm dò từng đường đi nước bước, Giao đã tự động cho ngón tay vào cửa mình của em. Dĩ nhiên chẳng khó khăn gì, nên... Giao trườn lên, nằm sát trên người em, ôm mặt em nhìn sửng và im lặng. Nhưng em nghe rõ trong im lặng đó hình như Giao đã hỏi:
- Có thể như thế được không? Có thể tiến xa hơn nữa không? Có thể... có thể...?
- Đụ em đi anh Giao. Em đang chờ.

Giao mở mắt thật lớn, rồi lấc đầu, sập mặt trên mặt em, dùng mũi hôn em như hôn một đóa hoa, nhưhôn một đứa bé con, hơn là hôn một tình nhân. Vì lúc trườn người lên, tới ngực, chàng có quan sát một lúc thật ngắn. Rồi lướt qua luôn cặp vú em như hai hạt giống mới nứt mộng, chưa trổ lá.

Cơ thể bé con chỉ vừa đủ cho một hình hài, có tứ chi, biết nói, biết đi, biết nằm. Chớ làm sao biết đụ Em tự động cho tay xuống cầm lấy con cặc của Giao. Chàng hơi nhốm người lên, hình như để cho em dễ dàng hành động. Em cũng chà đầu cặc ở cửa mình cho sướng ngất ngây lên rồi mới đâm nó vào lồn. Em hẩy lên. Tay em nhấn đít Giao xuống. Em cố hết sức bao nhiêu lần mà nó đã không làm sao tung mình qua cửa ải.

Rõ ràng em còn nhỏ quá, hay Giao không tận tình giúp em? Có lẽ cả hai. Em như kẻ khát nước chỉ uống được có một ngụm rồi nằm đó chịu trận. Nhìn Giao, em thấy gương mặt chàng không chút hứng thú, không nhiệt tình, không đam mê như
những lần chàng nằm trên người chị Hồng. Anh Giao cứ thở ra thật tội tình. Làm sao em hiểu nổi Giao đang nghĩ gì.

Rồi chàng nằm xuống tư lự như một tay thợ săn đã lùa được con mồi vào bẫy của mình. Nhưng con mồi còn quá nhỏ, không đủ ngon miệng cho chàng làm một bữa nhậu linh đình. Em nằm bên cạnh ôm chàng, tay mân mê con cặc vẫn còn cứng ngất và nóng ấm. Con cặc to hơn cửa mình của em gấp bội. Em tiếc và nhỏ nước miếng thèm thuồng.

Sau cơn mưa, em tiu nghỉu mặc áo quần về nhà. Từ hôm đó em bớt nhiệt tình rình rập xem Giao đụ với chị Hồng. Em thường nghĩ đến câu của Giao nói:
- Biết và làm được, hai điều đó khác xa.

Chờ vài năm nữa. Chờ thì được, nhưn.g những trận đụ ban ngày của mẹ với anh Ngọ lại quay phá em.

Điều làm em suy nghĩ mông lung nhất là Ngọ vẫn là con ruột của mẹ em. Vì ngay khi làm tình Ngọ vẫn nói:
- Vú ơi! Chết con. Ngày nào vú con mình cũng đụ ngoài kinh hai ba cái. Mà sao đến tối vẫn còn thèm lồn của vú quá vú ơi!
- Con thèm thì cứ bú lồn vú đi. Lồn của con có gì đâu mà sợ...
Đó Từ năm 11 tuổi, em đã sống với nỗi khoắc khoải, bâng khuâng đó cho đến năm em 13 tuổi. Năm mà lồn em đã mọc lông lưa thưa. Mỗi tháng có kinh ba ngày. Vú của em đã thành hình như cái bánh ú. Em như một chiến sĩ đã được huấn luyện thật kỹ càng, thật nhà nghề, sẵn sàng xung trận. Đó cũng là thời gian mẹ em đau khổ tuyệt cùng, vì bà đã khám phá ra Ngọ đã ăn nằm với chị Hồng.

Giao thợ mộc trở thành "thất nghiệp. " Em nhào qua. Và chàng đã dang rộng hai tay, mừng đón em như nỗi mừng người mới mua được chiếc xe mới. Hai đứa đụ nhau thoải mái. Cho đến hôm lên cúng đình, xem Tư Đát đụ con Ngọc, rồi nghe Chỉnh kể chuyện Tư Đát đụ nó ở ngoài kinh. Em đã tự động xuống Vũng Tranh, tìm Tư Đát, cùng hắn đụ bảy tám lần. Cuối cùng em biết Tư Đát chính là Ngọ ngày xưa. Nghĩa là Tư Đát đã là nhân tình của ba mẹ con em.... Em theo Tư Đát là để thỏa mãn tính ghiền đụ...

Sảnh nằm dưới, nghe Hạnh kể một hồi dài. Tuổi đời và kinh nghiệm của Sảnh lớn lên từ hôm đó. Hạnh khuyến khích Sảnh phải lang chạ và ái ân thêm với nhiều người đàn bà khác trước khi trở thành một Tư Đát thứ hai.

Còn con Hạnh vẫn vậy. Máu ghiền đụ vẫn khiến nó bám sát Tư Đát. Khi thì ở Vũng Tranh, khi thì chòi vịt của Sảnh ở Gò Ô Môi này, khi thì tại đình Ông Của, ban đêm. Ban ngày cô nàng theo Sảnh ra đây, lại nướng tôm càng ăn với khoai lang, rồi ôm Sảnh, vừa đụ vừa dạy cho Sảnh thành Tư Đát thứ hai.

Thế là Hạnh đã đương nhiên tạo cho Sảnh trở thành một tay chơi lừng lẫy trong thôn Gò Ô Môi. Sảnh chắng còn là một thằng chăn vịt quê mùa, thật thà , chất phát. Nguyên một ngày hôm đó, con Hạnh vửa đụ vửa nhồi nhét vào trí óc của Sảnh không biết bao nhiêu điều mà Sảnh nghĩ nó chỉ có thể xảy ra trong các truyện Phong thần, hay Liêu trai chí dị.

Ân ái suết cả ngày với Hạnh, tối hôm đó Sảnh rã rời tay chân. Lùa vịt về nhà xong, hắn tắm một cái, không cần ăn tối, nhào vào giường đắp mean kéo luôn một giấc. Đáng lẽ nó làm một mạch thẳng cho tới sáng, nếu lúc nửa đêm Sảnh không nghe tiếng đùa giỡn và rên là của mẹ nó với một người. Người đó không phải là Lộc, người dượng ghẻ hơn nó một tuổi, mà lại là một ngươi thanh niên khác.

Lẽ ra Sảnh cũng chẳng thèm chú ý đến những cảnh này, vì đêm nào cũng xảy ra. Phần vì Sảnh thèm ngủ, phần vì quá nhừ tử sau suốt một ngày quần thảo với Hạnh. Chốc chốc tiếng mẹ nó lại la lớn lên:
- Chết dì. Hoạch ơi! Sao con nhỏ tuổi mà cái gì cũng biết hết vậy? Ai dạy cái vụ này cho con vậy? Hay là con xách áo quần qua đây ở, dì nuôi luôn, làm chồng dì luôn, nhen?

Thằng Sảnh bò xuống, tới sát tấm phênh tre buồng mẹ nó. Cũng xuyên qua cái lỗ phênh mọi ngày, Sảnh nhìn thấy một thằng nhỏ. Nhỏ lắm. Nhỏ thua nó nữa, lạ hoắc. Không biết ở đâu tới, đang bắt mẹ nó chổng mông, cho thằng nhỏ bú lỗ đít Mẹ của Sảnh năm nay chỉ độ 37 tuổi, hay 38 là cùng. Chồng của bà đã bỏ bà rất sớm theo vợ nhỏ qua tuốt Đồng Hương Thạnh làm ăn. Sảnh là con một.

Bà nuôi vịt lấy trứng, mỗi buổi sáng đem ra Long Xuyên đếm sỉ. Gần đây thì bà cặp với Lộc, một thanh niên chỉ lớn hơn Sảnh có một tuổi. Vậy mà đêm nay Lộc ở đâu, để bà tự do ân ái với tay trẻ măng tên Hoạch này?

Trong kia Hoạch đang banh hai mông đít của mẹ nó ra, đưa lưỡi vào lỗ đít của bà mà ngoáy. Cái lưỡi vào hết trong xa, rồi kéo ra, xong lại thụt sát vào Mẹ của Sảnh lại la vang:
- Dì sướng hơn đụ nữa Hoạch ơi? Chỗ đó dơ lắm mà sao con dám bú ngon lành vậy hả Hoạch?

Thằng Hoạch rút lưỡi ra liếm nhẹ nhẹ quanh cái mông đít to lớn và trắng hếu của mẹ nó, chốc chốc lại ngoáy hậu môn một cái như xoắn và móc. Mẹ nó lại la thất thanh:
- Ông bà đất nước ơi! Từ nhỏ đến giờ con đã đụ với nhiều thằng nhóc con, mà đâu có thằng nào dữ dội như... Hoạch... cháu kêu con tới bằng dì lận.

Thằng Sảnh giật mình. Lại một chuyện Phong thần xảy ra nữa. Thằng bé con trong kia là cháu kêu mẹ nó bằng dì? Nó ở đâu tới? Rồi bằng cách nào mà nó đã trở thành tình nhân của mẹ Sảnh? Tuổi của Hoạch chỉ chừng 16 là cùng. Nước da trắng trẻo chắc Hoạch con nhà khá giả? Đến khi thằng Hoạch quỳ lên, banh lỗ đít mẹ nó, và đút con cặc vô mà đéo, thì Sảnh lại giật mình thêm một lần nữa về kích thước mập ù của khúc gân trắng hồng.

Sảnh tưởng phải là người lớn như Tư Đát thì mới có con cặc to hỳ hợm. Còn mới 16 tuổi như Hoạch sao lại có thể làm chủ một của quý ghê hồn như thế?Trong kia, mẹ nó nghiêng cái mặt, áp má phải trên chiếu, nhắm mắt, chu hai cái môi mà rên thê thảm không thành tiếng. Hoạch đéo mẹ nó một cách bình thản, đầy tự tin, gương mặt không một chút đam mê khoái lạc.

Hai tay Hoạch lòn xuống nâng hai trái vú no cứng của mẹ nó mà bóp nhuyễn nhừ. Cái giường tre kêu ọp ẹp đều đặn theo nhịp nắc của thang nhỏ, cộng với tiếng rên âm ư của bà Khởi, mẹ Sảnh, làm thằng Sảnh nứng cặc theo. Con cặc của nó bỗng sừng lên cứng ngắt như khúc củi lúc nào không biết. Sảnh đang học một bài đụ không tiền khoáng hậu.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Hoạch được bà Khởi mang về nhà để đụ. Đã nhiều lần như thế nhưng ban ngày, Sảnh bận trên Gò Ô Môi : làm sao biết được.

Ba tháng trước, bà Khởi qua thôn Lộc Thiện ăn đám giỗ nhà bà chị ruột, tức mẹ của Hoạch. Tiệc gần xong, rự nhiên có một bà lạ hoắc dẫn một cô gái mang cái bầu lúp lúp tới trước cửa nhà la như giặc dậy:
- Quá chừng như vầy coi có được không? Con tôi mới có 15 tuổi à. Mà thằng Hoạch nó dụ ngon dụ ngọt làm sao, đụ con nhỏ. Bây giờ mang bầu như vầy còn mặt mũi nào mà tui nhìn chòm xóm. Thằng Hoạch mà không cưới con gái của tui là tui cho người lại cào giường thờ, mã tổ của mấy người ra cho coi. Hoạch đâu? Mau ra đây nhận tội, mày!

Cả nhà ngơ ngác. Không ai tin thằng Hoạch mới có 16 tuổi mà đã là tác giả của cái bầu mà đứa con gái đangmang. Ba má Hoạch, cả cô bác trong họ nhìn lại chỗ Hoạch đang ngồi thì nó đã biến mất tự lúc nào. Chỉ còn thấy cái chén với đôi đũa đang ăn dỡ dang. Không ai biết nó đã biệt dạng đi đâu Cả nhà đổ ra đi tìm. Ra sau vườn, mở nhà lẫm, nhà chứa lúa, dòm xuống giếng, lùng các bụi cây. cũng không thấy bóng dáng của Hoạch. Bà mẹ cô gái đứng đó chửi tiếp, mỏi miệng dắt con gái đi về.

Tan tiệc, mẹ Sảnh ra về. Bà định xuống bến chèo xuồng về lại Gò Ô Môi thì thằng Hoạch kêu từ đằng sau:
- Dì Tư. Đứng lại cho con nói cái này chút.
Bà Khởi nhìn lại, thấy thằng cháu, bà hỏi:
- Chớ hồi nảy giờ cháu trốn ở đây làm cả nhà tìm quá trời vậy?
- Cháu ra ngoài ao, núp dưới bụi đước. Định êm êm thì cháu bò về. Không dè con mẹ đó chửi dai quá, nên con chạy tuốt ra ngoài này cho tiện. Không dè gặp dì. Dì làm ơn cho con qua bên dì trốn ít bữa được không?

Bà Khởi nhìn thằng Hoạch. Bà nhớ lại lời chửi bới của mẹ đứa con gái:
- Con tôi mới có 15 tuổi, mà thằng Hoạch nó dụ ngon dụ ngọt làm sao, rồi đụ con nhỏ.

Có cái gì khiến bà Khởi đứng tần ngần quan sát thiệt kỹ thằng cháu. Bà không tin Hoạch là tác giả của cái bào thai kia. Nhưng nếu như vậy tại sao thằng Hoạch lại bỏ trốn? Bà đứng gần lại hỏi Hoạch:
- Nói cho dì nghe. Có phải con đã ăn nằm với con nhỏ đó hay không? Có một mình dì ở đây, nói thiệt đi con.

Hoạch nhìn trước nhìn sau coi có ai nghe lén hay không, rồi cất giọng nho nhỏ thú thiệt:
- Thưa dì có. Chính nó cù rũ con đụ, chớ con đâu có biết gì. Mà con đụ nó cũng đã cả năm nay rồi chớ đâu phải là mới. Con nhỏ đó dâm lắm. Nên chắc gì cái bầu đó là của con.
- Nồi đồng thau thiết ơit Năm nay con mới có 16 tuổi à. Mà con đã đụ nó cả năm trời rồi sao? Chẳng lẽ con biết đụ hồi 15 tuổi lận à?

Thằng Hoạch mắc cỡ quá, mặt đỏ phừng. Hai tay nó vặn tréo, đứng èo ẹo cái mình, không dám trả lời Gió ngoài sông thổi làm cái quần đùi dính sát vô người nó. Con cặc to chần dần hằn lên một đống. Bà Khởi không bỏ lỡ cơ hội, làm bộ nói chuyện mà mắt không rời con cặc của thằng cháu trai.

Hoạch có con cặc to dị kỳ. Hình như trời cho nó như vậy. Trời không có gió lúc nó đi con cặc trong quần cũng làm cho mấy bà mấy cô dâm đãng cũng phải nhìn mà nuốt nước miếng. Nhờ có con cặc to quá cỡ đó mà Hoạch đã có cuộc sống đầy thú vị với hầu hết mấy chị nứng lồn trong xóm. Cho tới hôm nay, ngày xui tháng hạn của nó, nên mới bị một bà già mồm to mang con gái lại mắng vốn.

Nhìn đã thèm con cặc của thằng cháu, bà Khởi bỗng nói:
- Cũng được. Qua bên dì ở. chừng nào con nhỏ đập bầu, êm êm rồi bò về cũng được. Thiệt là quá trời quá đất à.

Thằng Hoạch tháo giây cột xuồng. Hai dì cháu chèo ra Vàm Láng, rồi rẻ qua kinh. Thằng Hoạch đứng chèo, gió thổi mạnh, càng làm con cặc trong người nó hằn rõ lên. Bà Khởi nhìn không chớp mắt. Bà nhìn con cặc của Hoạch mà trong bụng nổi lên cơn thèm khó nói. Bởi vì Hoạch là cháu ruột, bà Khởi không dám có ý nghĩ táo bạo làm chuyện loạn luân.

Biết vậy mà sự cám dỗ của hình thù con cặc của Hoạch vẫn làm bà ngây ngất. Phần thằng quỷ Hoạch, không biết nó nghĩ gì, cứ lâu lâu nhìn bà dì rồi cười tủm tỉm một mình. Bà Khởi lại hỏi một câu khêu gợi:
- Con đụ cả năm trời với nó, hay có đụ với ai nữa không?

Thằng Hoạch trả lời làm như thành thật, nhưng trong lòng ngụ một ý gian ác và thăm dò bà dì ruột:
- Dạ, thì cũng có lai rai với mấy bà, mấy chị trong xóm.
- Cái gì? Con đụ với mấy bà nữa à? Đừng có xạo nghen!
- Thì họ cũng dụ dỗ, kêu về nhà cho ăn bún, ăn bánh rồi... rồi... kêu vô phòng, đòi coi con cặc của con. Coi xong, mấy bả... mấy bả quỳ xuống ôm con cặc của con mà bú...
- Mấy bả chửng bao nhiêu tuổi? Con biết không?
- Dạ cũng sồn sồn cỡ tưổi của dì. Có bà còn lớn hơn à...
- Mấy bả quỳ xuống bú thôi, hay có làm gì con nữa không?
- Dạ bú con đã thèm rồi, mấy bả cũng cổi quần cho con bú.
- Cái gì? Con mà cũng biết bú lồn nữa à?
- Thứ quỷ đó ai mà không biết. Mỗi lần con bú là mấy bả cho vài ba trăm. Còn hể có đụ thì có khi lãnh cả tám chín trăm. Con xài cả tháng không hết.

Nói đến đó con cặc của thằng Hoạch sừng lên vì nó chợt thấy mặt bà dì . cũng hừng đỏ, và cặp mắt ngây dại. Hoạch từng gần gủi với nhiều người đàn bà nên hiện tượng đỏ mặt như thế là mấy bà đang nứng lồn. "Nứng lồn đỏ mặt, nứng cặc đỏ tai."

Hoạch biết con cặc nó đang đội vải, nhưng hai tay nó đang vịn trên cây chèo. Với lại, hình như Hoạch đang có một tà ý, muốn phô trương của quý dị kỳ mời bà dì.

Mấy phút im lặng trôi qua. Cả hai nhìn nhau trong lòng, mỗi người theo đuổi riêng một ý nghĩ. Rồi bỗng Hoạch hỏi:
- Lâu nay dượng Ba có hay về thăm dì không?
- Thôi đừng nhầc tới cha quỷ đó nữa. Cái đồ ham lồn nhỏ bỏ lồn già. Dì để cho thằng chả thân tàn ma dại bò về là dì lấy chổi chà quét đuổi ra. Đi thì cho đi luôn.

Hoạch nhìn kỹ bà dì. Dù là 37 tuổi, sinh có một lần, bà Khởi vẫn còn ngọt nước lắm. Nhất là hai cái vú Hoạch hỏi:
- Dượng Ba "theo lồn nhỏ bỏ lồn già "? Dì nói sao chớ. Dì có thua gì mấy chị lối xóm hay kêu con về đụ đâu.

Thằng nhỏ khôn thiệt, nói một câu mà hai nghĩa. Vừa khen nhan sắc bà dì, vừa cho dì biết là nó đã đụ mấy bà bằng trạng dì. Bà Khởi đỏ mặt. Bà không ngờ thằng cháu dám nói một câu trắng trợn như thế. Dì hơi thẹn dù mắt bà đang ngó xuống giòng nước chảy lấp xấp theo be xuồng, lòng bà hơi gợn lên một niềm vui khó tả. Niềm vui này giống hệt những lần bà cùng Lộc chèo xuồng từ chợ về nhà. Cơn thèm đụ nổi lên là bà với Lộc tự động coi chỗ nào kín đáo, tấp xuồng vô, cổi trần truồng cùng nhau đụ một mách, trước khi về nhà.

Cảnh non nước hữu tình ở nhà quê dễ làm con người nghĩ đến chuyện hoa tình. Như dọc con kinh, dọc theo hai bờ, tranh, bìm bịp, cây sói, cây sim và dừa nước chen nhau mọc. Bông mười giờ, bông lồng đèn giăng chằn chịt màu ưm xanh, màu vàng. Gió hiền hòa thổi man mác. Nước chảy êm đềm. Những cây ô môi, cây sạp, cây bần rủ bóng mát. Nhất là tiếng chim sáo sậu, chèo bẻo, chích chòe, gõ kiến...

Có ư máu lãng mạn là ai cũng nghĩ ngay đến việc làm tình hay làm cái gì đó để thỏa mãn trong khung cảnh thanh tịnh im vắng thơ mộng của chốn hoa đồng cỏ nội. Nghe thằng Hoạch khen, lòng bà Khởi hơi chao đảo:
- Thôi con ơi. Tại con là cháu của dì, con bênh dì. Chớ nếu dì cũng ngon lành, không thua gì mấy con nhỏ nhỏ thì dượng Ba con đâu có bỏ dì đi hoang tới hơn cả lO năm nay. May mà tự lực làm ăn khấm khá, nếu không, dì có đi làm đ cũng không ai thèm rớ tới...

Bà Khởi cố tình nói câu đó để trắc nghiệm xem thằng nhỏ có quả tình khen bà còn đẹp hay không. Thì Hoạch nói:
- Dượng Ba có mắt mà không có con ngươi. Hồi nãy trong tiệc đám giỗ, tại dì không để ý. Mấy hương hội, xã trưởng ngồi nhậu rượu mà cha nào cũng ngắm dì không chớp mắt. Con cũng vậy chớ nói chí đến mấy cha già mất nết đó.

Hoạch bạo mồm tấn một câu nói đánh phủ đầu. Bà Khởi quay đầu, ngước mắt nhìn thằng cháu. Nó nhìn lại cười khiêu khích. Thằng nhỏ quả là đại khôn. Cứ nói đại cái ý của mình. Nhiều lắm, nếu bả không chịu thì chửi mắng. Dì mắng cháu thì có gì phải xấu hổ. Hoạch không dè nó đã làm tim bà rung động. Cái rung động từng xảy ra cách đây mười mấy năm, hồi còn con gái. Đi học về bị trai làng chọc ghẹo, là dì bối rối bẻn lẻn.

Dì lại đỏ mặt lần nữa, ngồi nơi đầu mũi xuồng, vén hai ống quần lãnh lên, phô hai cặp đùi trắng hếu. Hoạch bị thu hồn, tay chèo lơi dần. Hầu như nó cứ bỏ mặc chiếc xuồng trôi theo giòng nước. Nhìn hai cái đùi trắng bóc của bà dì phô ra, Hoạch liên tưởng tới bên trong của bà chắc phải muôn phần hấp dẫn.

Chợt thấy mấy hàng dừa xiêm của ai trồng sai trái quá chừng bên cạnh con lạch nhỏ, Hoạch nói với bà Khởi:
- Để con lách xuồng vô lạch nhỏ này, trèo lên hái hai trái dừa xiêm, chặt ra mình uống đỡ khát, nghĩ mệt chút rồi chèo về cũng được nghe dì.

Thằng Hoạch đã nói lên tất cả những gì bà Khởi mong ước trong lòng. Bà muốn ngừng chiếc xuồng, cột lại một nơi nào đó, kín đáo, hữu tình, để bà với Hoạch nói chuyện, rồi...

Rồi chắc sẽ có chuyện xảy ra như bà với Lộc trước đây Hoạch cắm sào, cột xuồng lại. Nhảy phóc một cái lên bờ, Hoạch thoăn thoắt như con sóc leo lên tận đọt cây dừa xiêm, bẻ một buồng nhỏ năm sáu trái, liệng xuống nước. Rồi nó lại trèo xuống phóng xuống nước lôi buồng dừa lên. Khi Hoạch trèo lên bà Khởi mới để ý. Nhờ ướt nước làm cái quần đùi của nó dính sát vào đùi, bà Khởi thấy rõ ràng hình thù cái con cặc to chần dần của Hoạch.

Thằng nhỏ, không biết vô tình hay cố ý, cứ đứng tỉnh bơ để phô tnlơng cái của quý. Mỗi lần nó đưa dao chặt một nhát trên trái dừa, là con cặc nó rung theo. Bà Khởi nuốt nước miếng. Sự thèm khát xác thịt trong người bà đang trổi dậy ghê gớm. Hoạch đưa cho bà một trái. Bà uống nước dừa mà mắt cứ dính sát chỏm nhọn nơi quần đùi của Hoạch. Hoạch biết, nhưng cứ giả lơ, vờ hỏi:
- Mát không dì? Mệt mà làm một trái, đã quá há dì?
Một lát sau, không nghe bà Khởi trả lời, Hoạch hỏi nữa:
- Dừa xiêm uống đã quá phải không dì?
Bà giật mình gật đầu. Vì bà đang mãi mê ngắm con cặc của Hoạch. Rồi hình như muốn nhìn cho rõ bảo vật đó, bà bảo Hoạch:
- Con mặc quần ướt vậy bịnh chết.
- Chớ có quần đâu mà thay.

Thì cổi ra đưa dì vắt cho ráo, rồi mặc lại... Hoạch để trái dửa đang uống dở xuống khoang xuồng. Nhìn trước nhìn sau cho ra cái điều cẩn thận, rồi nó tuột nhẹ chiếc quần đùi xuống. Con cặc ngổ ngáo bung lên, đưa cái đầu to như đầu rắn hổ mang. Lông dái thì thưa thớt. Trên người của Hoạch chỉ còn chiếc áo sơ mi. Bất giác bà Khởi nói:
- Quá trời quá đất vậy hèn chi.
Thằng Hoạch biết bà dì khen con cặc của nó, mà nó cứ làm bộ thơ ngây:
- Dì khen nước dừa xiêm hả?
Bà Khởi không trả lời, mà mắt đăm đăm nhìn con cặc của thằng Hoạch, lưỡi thì liếm vội đôi môi một cái. Bà vói tay lấy cái quần đùi của Hoạch vắt khô mà mất không rời khúc gân to thần sầu. Hoạch đứng ôm trái dừa uống với dáng điệu tỉnh bơ như anh bán hàng trưng hàng ngoài chợ. Con cặc của Hoạch quả tình to thật. Nó đang ngúc ngoắc, giật giật, màu trắng hồng, đầu quặp xuống, làm bà Khởi không sao ngừng chiêm ngưỡng, nói bâng quơ:
- Dừa xiêm nhỏ trái mà nước ngọt không chê hả Hoạch?
- Đó là nước. Để con chặt hai ra dì thưởng thức cái cơm dừa bên trong còn ngon ác nữa.
Bà hiểu ngụ ý câu nói của Hoạch, nên cười tủm tỉm:
- Để dì hong cái quần của con trên tàu dừa nước cho gió thổi khô chút, rồi hãy mặc, nghe Hoạch.
- Kệ nó đưa đây con mặc đại vô cũng được. Chớ đứng cởi truồng như vầy hoài, sợ... sợ...
- Sợ cái gì hả Hoạch?
- Dạ sợ dì bị đau mắt. Con thấy mắt dì đỏ rồi đó...

Tay bà vói hong cái quần đùi của Hoạch trên tàu dừa nước mà mặt thì đỏ gay, và đôi môi cười chúm chím:
- Quỷ nà. Tại trời nấng khó chịu, nên mắt dì đỏ đó chớ bộ. Mắc mớ gì con cổi truồng rồi dì đau mắt? Ta làm ơn hong quần cho, không biết ơn, còn bày đặt nói tầm bậy tầm bạ...
- Ậy nói tầm bậy vậy mà nó trúng tùm lum ra, mới kẹt...
Cái lạch thật kín đáo. Ai có chèo ghe đi ngoài kia cũng không cách gì nhìn thấy trong này. Với lại đã từng có kinh nghiệm đụ với Lộc nhiều lần ngoài kinh ngoài lạch, nên nếu không đủ kín, bà Khởi đã bảo Hoạch chèo đi tìm nơi khác.
- Hồi nãy con nói mấy bà lối xóm kêu con về nhà bắt con tuột quần cho mấy bả xem cặc, rồi họ làm gì nữa quên rồi há?
- Dạ... rồi bả cũng tuột quần của bả cho con bú lồn...
Dầu đã từng trải, lừng lẩy, bà Khởi cũng vờ ngây thơ:
- Hả? Bú lồn? Bú lồn là sao, con?
- Trời đất á. Dì đã có chồng có con mà cũng không biết bú lồn là gì à? Dì nói thiệt hay nói chơi vậy?
- Ối, ba thằng Sảnh hồi đó đâu có làm ba cái vụ đó Dì bán buôn ngoài chợ, nghe mấy chị bạn hàng hay chửi nhau "Đồ cái mặt bú lồn" mà dì chưa biết nó là cái gì đó cháu.
Bỗng thằng Hoạch tự nhiên nhỏ giọng:
- Dì muốn thử không?
- Thử cái gì cháu?
- Thì thử bú lồn.
- Lồn đâu đây mà bú.
- Lồn của dì đó.
- Rồi ai bú?
Thằng Hoạch thở ra ngao ngán. Nó thất vọng. Sao bà dì của nó lại ngây thơ đến như vậy. Nếu vậy sao bà còn bảo nó cổi truồng ra cho bà vắt quần khô nước. Rồi còn hỏi lại câu nó khai với bà ở trên bến? Hoạch hỏi gằng lại:
- Vậy chớ dì bắt con cởi truồng ra phơi cặc như vầy để làm chi vậy? Bộ dì tưởng con khoái đứng khơi khơi như vầy lắm hả?
- Thì để cho quần con khô rồi mặc vào rồi mình chèo tiếp về nhà...
- Chớ không phải dì muốn con phơi cặc ra cho dì ngắm hả?

Bà Khởi nhìn những miếng gỗ trong khoang ghe, im lặng. Thằng Hoạch hỏi khó bà quá. Dù nó hỏi đúng quá, bà cũng không dám gật đầu. Vì vai vế bà dì... Đột nhiên Hoạch ngồi chòm hổm đối diện với bà, cầm nhẹ tay bà.

Bây giờ thì thật gần, bà Khởi tận mắt nhìn khúc gân cương cứng, hình thù dữ dằn của Hoạch. Bà vẫn không hiểu sao tuổi còn nhỏ mà Hoạch lại được trời cho một của quý lạ lùng như thế. Hình như nó còn to hơn con cặc của chồng bà, to hơn của Lộc, to hơn cặc của bất cứ người đàn ông nào bà đã lang chạ trước đây. Thằng Hoạch lại hỏi nhỏ giọng hơn:
- Thiệt tình dì Ba không biết bú lồn ra sao hả?

Gò Ô Môi - Phần 4/4

Bà Khởi vẫn đỏ mặt im lặng, nhìn bầu trời đang rọi dưới nước, rồi lắc cái đầu nhè nhẹ. Bà lắc cho có lắc nhưng lòng thì đang mông lung với hàng vạn ý nghĩ dâm dật khác. Hoạch lại tưởng bà không thiết tha với mưu kế cả hai người đang bày ra, nên hắn vói tay, đòi lấy cái quần đùi đang hong trên tàu dừa nước mà mặc vào. Thì bà Khởi cầm tay hắn lại, nhìn trân trân vào mặt nó:
- Dì hiểu ý con hết. Mà con chẳng hiểu dì chút nào. Bộ tự nhiên dì muốn cho con lách xuồng vô con lạch này à. Bộ khi không dì ngồi đây ngắm con ở truồng à. Con phải hiểu là ở phái nữ, có những điều người ta không thể trắng trợn toa rập, đồng ý. Mà bên trong họ đã sẵn sàng. Có những lúc họ lắc đầu, hoặc phản đối bằng miệng, mà quả tim thì đã đồng lõa. Con đừng bắt dì phải dày dạn như một con đ...

Lần đầu tiên Hoạch nghe được những câu nói đầy văn hoa của một người nữ. Hoàn toàn khác với lối diễn tả quê mùa, cục mịch, có khi thô bạo của các bà chị lối xóm. Tay Hoạch siết chặt taybà Khởi hơn. Bây giờ thì nó hiểu. Hiểu rất rõ bà dì đang đồng lõa cho đậu xuồng nơi khúc lạch vắng vẻ này để tiến tới việc giao tình. Chắc chắn không phải giao tình vì tình yêu, mà vì xác thịt của hai thân hình dâm đãng đang bốc thành lửa.

Bà Khởi cứ để thằng cháu cầm siết tay bà. Và bà ngước mắt chờ. Hoạch nhè nhẹ, ân cần ôm mặt bà hôn lên đôi mắt bà một cái, vì hắn mê cặp lông mày dày rậm như hai con đỉa và hai hàng lông nheo cong vút trên đôi mắt. Mặt bà Khởi đỏ hồng thêm lên.

Hoạch xáp lại thật gần, ôm siết thân hình bà Khởi, đặt lên môi bà một cái hôn da diết nồng nàn như nó đã từng hôn mấy con ghệ trong thôn hắn. Chuyền lưỡi cho nhau, cả hai kéo dài cái hôn dài gần đến 10 phút. Bà Khởi nói nhỏ:
- Mình hôn nhau thôi nhen con. Đừng đi xa hơn nữa.

Mới đây ít phút bà đã mở ngõ bằng lời nói:
- Khi đàn bà phản đối, có lúc bằng lời, nhưng tim họ đã thỏa thuận.

Nên Hoạch làm như không nghe thấy. Nó cầm tay bà để lên khúc gân to tướng đang thèm thuồng thân hình bà. Tay bà Khởi run run, nhưng vẫn nắm bóp thật mê man:
- Cái gì vậy hả Hoạch? Sao nó nóng vậy hả cháu?

Hoạch im lặng đứng thẳng người lên cho con cặc của nó ngang với miệng bà Khởi. Hai tay bà vẫn trân quý ôm con cặc hồng hào của Hoạch mà ngắm. Hoạch nói như nhắc khéo:
- Có khi mấy bả xe m xong là sà miệng vô bú cặc con luôn.

Như bình xăng vừa được ai ném vào một que diêm. Bà Khởi cúi xuống, không còn nhớ mình là dì của Hoạch. Con quỷ ái tình, con ma dâm dục, trong bà đã bước tới. Bà há miệng ngoạm vào, bú ngon lành khúc gân đã làm mệt mắt bà hằng giờ đồng hồ, từ trên bến xuống tới khúc lạch vắng vẻ đìu hiu này.

Thằng Hoạch nhìn xuống, xem bà dì đang ngất ngư sa đà với con cặc của nó. Rồi nó ngước mặt lên nhìn những tàng lá xanh ngắt của những cây ô môi đang che kín cả bầu trời hanh nẩng. Hoạch sướng một cách lạ lùng, khác hơn mọi lần gần gũi với mấy mẹ dâm đãng trong xóm:
- Sướng lắm dì ơi! Con sướng hơn được mấy bà lối xóm bú nữa.

Đang bú ngon lành, không biết vì lý do gì, bà Khởi buông cặc thằng Hoạch ra, nằm bật ngửa ra, nghiêng mặt, lấy bàn tay che kín đôi mắt rồi nói thật nhỏ:
- Thôi chèo ngược lại nhà đi con. Để dì mê mang bú cặc con như vầy, lát nữa sợ... dì... không sao tránh khỏi. Hay con cũng không tránh khỏi việc bú lồn dì. Rồi mình...

Thằng Hoạch sà xuống, nằm lên mình bà dì. Nó cố ý để con cặc cà sát trên mu lồn của bà. Tay bà Khởi vẫn che kín đôi mắt. Hình nhưbà tự thấy xấu hổ, thấy hổ thẹn với lương tâm là đã ngậm và bú cặc của Hoạch. Lòng thì nghĩ vậy mà hai bắp đùi của bà vẫn tự động dang ra theo tiếng gọi của dâm dục. Cử chỉ của bà giống hệt một cô gái còn trinh. Thèm đụ lắm mà không dám nhìn người tình Hoạch nói:
- Dì cất tay cho con nhìn mắt dì lần nữa rồi mình đi về.

Hoạch gỡ tay bà ra. Đôi mắt bà Khởì vẫn nhắm. Nhưng toàn thể khuôn mặt bà đỏ hừng như dưa hấu. Hoạch nhấn sát cặc vào lồn bà hơn và cà mạnh. Bà Khởi nhíu mày và van lơn khẩn khoản:
- Ông bà đất nước ơi? Cái này là nó hiếp con chớ hoàn toàn con vô tội. Con đã biểu nó chèo về mà nó... nó ối, cái gì cấn vô lồn dì vậy hả Hoạch? Chết con ông bà đất nước ơi!

Tiếng gào của bà đứt quãng. Hai tay bà bóp mạnh vai Hoạch. Thằng nhỏ luồn một tay vào áo bà sờ nhẹ trái vú rồi bóp. Bà Khởi chịu không nổi, la khe khẽ:
- Cái háng của dì ướt nhẹp hết rồi Hoạch ơi!
- Có phải xuồng bị vô nước, hay tại... Con cổi quần dì xem giùm coi.

Hoạch mừng quá, hồ hỡi tuột cái quần lãnh đen của bà xuống tận đầu gối, rồi ra khỏi cặp đùi trắng phau của bà. Bộ lông lồn bà Khởi aù đã ướt nhem, vẫn ngổn ngang như cỏ dại mọc ngoài đìa. Hoạch banh háng bà ra. Quả thật lồn bà ướt nhẹp. Rồi Hoạch tự động cúi xuống liếm sạch hai bắp vế, xong liếm thẳng qua lồn bà dì. Mặt bà Khởi như người đang hấp hối trước giờ chết. Đôi mắt bà trợn trừng. Hai tay xô nhẹ nhẹ cái đầu Hoạch ra và nói như trăn trối:
- Con đang bị hãm đây nghe không trời đất. Đừng Hoạch ơit Đừng làm vậy mang tội chết đi con ơi! ối nó ngậm hột le của con nữa kìa. Ông Địa, Ông Thẳn Hoàng ơi! Tha... ối nó nút ông ơi! Nó làm bụng con rung rinh nữa kìa... Con bị hãm giữa lạch đây. Cứu giùm con, cha mẹ ơi! Nó nút mạnh quá chừng đi, làm sao, ôi sướng thấy bảy ông trời lận...

Hoạch đã quá. Bây giờ nó mới thấy câu bà Khởi nói là đúng:
- Họ phản đối, nhưng trái tim họ đang đồng lõa.

Đây này, tay bà thì xô Hoạch ra, mà háng thì dang cho thật rộng và miệng thì kêu gào trời đất với bao nỗi sung sướng.

Chưa có bà chị nào làm kiểu này cho Hoạch trước đây Bà Khởi chu mỏ lại thở dốc rồi nói huyên thuyên:
- Bú hột le thôi nghen cháu. Đừng bày đặt thọc lưỡi vô móc mồng đốc của dì. Tao cắn lưỡi tao chết cho mày coi... ối, mới vừa nói là nó... móc mồng đốc... của con rồi kìa... Có ai cứu tôi không. Chết tôi, giựt quá, chịu không nổi...
- Chừng nào mỏi lưỡi thì lên đụ dì. ủa không, chèo về nhen con. ời, chèo về, chèo vô, chèo lên, chèo chèo, chết, chết... cặc nó tới cửa mình của tao rồi Hoạch ơi? Hả? Đâm vô hả? Chèo đi cháu, tới đâu thì tới, ngưng chèo là dì nhảy xuống nước
dì tự tử cho con coi. Đã biểu bú thôi, đừng có đụ... ý Trời ơi! Chết mẹ rồi. Con cặc bự của mày nó vô tưốt luốt ở trỏng rồi hả? Đồ quỷ nà. Biểu... Tao... ời đụ đi con...

Thằng Hoạch muốn cười một tràng cho hả dạ vì cái lối gào la lạ lùng của dì nó, nhưng nó sợ bà Khởi mất hứng. Con cặc của Hoạch đâm sâu vào chật ních lồn bà Khởi. Cái áo bà bị bật tung mấy khuy nút lúc nào không biết, phơi trọn bộ ngực căng tròn cứng ngắt với hai cái núm màu nâu. Vừa đụ Hoạch vừa bú vú, bóp vú. Một tay nó thò xuống xe thêm cái hột le, làm bà Khởi ú ớ rồi bật thành tiếng khóc:
- Lồn con như vầy mà không ai thèm đụ để con phải đi đụ thằng cháu của con. Con phải kêu nó bằng chồng mới được. Mình ơi? Mình nhỏ tuổi mà sao đụ hay quá chừng vậy hả mình? Mình đang chèo xuồng em đó hả mình. Cái chèo của mình chật ních đã nư quá. Nó lại dài nữa. Dộng thốn lồn em quá. Lại thêm màn chà hột le nữa... Dọn qua ở với em luôn nhen mình. Em hổng cho mình về bển nữa đâu. Đụ kiểu này thế nào em cũng mang bầu giống con nhỏ hồi nãy cho coi.

Vừa sướng cặc, vừa sướng lỗ tai, thằng Hoạch trổ hết tài nghệ ra phục vụ bà chúa dâm. Nó nói với bà Khởi:
- Con đụ cho dì mang bầu nhen? Muốn không?
- Dạ.

Vừa ngạc nhiên, vừa sướng khi Hoạch nghe bà dì dạ với nó. Cái gì bắt bà buộc miệng gọi nó bằng mình và dạ? Lúc đầu cả hai tính chỉ gần nhau cho đã xác thịt. Bây giờ bỗng tình yêu vụt đến. Đến nhanh như tia chớp và ngự trị tim bà lúc nào không biết. Bởi vì con cặc của Hoạch đang phá tung cửa mình bà Khởi. Mỗi lần nó rút ra xa rồi nắc ngược trở vào là bà trợn mắt hú lên một tiếng xé trời. Chưa có ai đụ cho bà sướng ngất trời như thế, Bà mê man ôm thằng cháu nút lưlỡi. Hai chân bà quấn chặt mông đít nó mà gào:
- Mình đụ em kiểu này thì làm sao em sống nổi hả anh Hoạch? Sau bủa nay là em tắt kinh, có thai với anh chắc chắn rồi, không chạy chối đâu được nữa. Em mà mang bầu, anh không nhận em cũng vẫn đẻ. Em mong là con nó sẽ giống anh. Vậy là được rồi.

Rồi bà bưng mặt Hoạch, dùng mũi hôn ngon lành Mông đít bà hẩy lên hứng từng nhịp nắc thần sầu của Hoạch. Bà Khởi tràn trề khoái lạc và hạnh phúc. Toàn thân bà tràn đầy lạc thú vì đang đụ với một con cặc to kỳ lạ. Thằng nhỏ đụ thật lâu. Bà Khởi bỗng ôm cứng Hoạch, hai tay bà chận mông đít Hoạch thật sát xuống và ra trước một cái. Bà la bài hãi:
- Em phải ra. Chịu không thấu nữa rồi. Cho em ra trước nhen mình.

Hoạch nấc dồn dập hơn để bà Khởi tận hưởng hết cái sướng ngút ngàn. Và rồi nó thấy bà dì nằm im, thở dốc:
- Anh cứ đụ tiếp đi. Em nghỉ một lát xong sẽ xin anh xuống bú lồn cho em ra trong miệng anh. Cả mười mấy năm không đụ. Bữa nay mới tái hưởng. Sướng không thể nào tả nổi mình ơi! Anh đụ sao cho em cạn hết nước lồn, tối nay em sẽ thưởng anh món quà rất quý.

Nghe tới đó, Hoạch càng hăng hơn. Đụ cho cạn nước lồn bà. Nghĩa là phải làm sao cho bà ra sáu bảy lần. Chuyện đó dễ thôi. Hoạch đã từng đụ hai người đàn bà ngất ngư bất động. Sá gì có một như bà dì này. Nó làm thêm cho bà Khởi ra một cái nữa, rồi cúi xuống bú lồn, vừa lúc mặt trời lặn chỉ còn cách mặt nước có một thước Tây.

Ngoài vàm, từng đàn cò bay về đáp trên ngọn các cây sầu đông, cây vông đồng. Những đàn cồng cộc vịt nước bay về đáp xuống các ruộng lác quanh đó. ễnh ương bắt đầu kêu rỉ rả, mà con cặc thằng Hoạch vẫn còn nắc lồn bà Khởi tới tấp. Bà Khởi cứ nhắm mắt la làng nên không thấy hoàng hôn đang xuống lẹ, không để ý gió đêm đã bắt đầu thổi nhẹ. Bà đang hưởng một bữa đụ tràn trề lai láng, cho đến khi trời tối hẳn. Bà lật Hoạch nằm dưới để bà leo lên nằm trên người nó mà xay lúa. Đến lần thứ tư lúc bà ra thì có cả Hoạch cùng ra theo.

Hai dì cháu ôm nhau trong bóng đêm, đen như mực, làm chiếc xuồng chòng chành. Nước vã vào bờ đất như sóng lớn giữa cơn giông... Cả hai vẫn chưa chịu rời nhau, nằm ôm nhau nút lưỡi đã đời, rồi bà Khởi mời Hoạch:
- Hai đứa mình chèo ra chợ kiếm cái gì ngon và bổ ăn cho lại sức. Người của em bây giờ như ống tre khô, tồng phộng, chẳng còn chút gì trong bụng. Em phải lấy anh. Phải đẻ cho anh một đứa con thiệt giống anh...

Rồi cả hai chèo xuồng ra chợ ăn hủ tiếu lòng bò, ăn hột vịt lộn, ăn bong bóng cá hầm thuốc Bắc. Đông người ăn quá, chẳng ai thèm để ý bà Khởi gắp từng đủa thức ăn bỏ vào chén hầu Hoạch như hầu một hoàng tử.

Tối hôm đó, hai người mướn nhà ngủ ở lại vì không còn sức chèo về nữa. Và dĩ nhiên, Hoạch lại tiếp tục bú lồn và đụ te tua cho bà dì càng mê mẫn hơn.

Lộc, thầng chồng nhí của bà đã được bà cho số tiền về quê cưới vợ. Bà đã chính thức sống với Hoạch mà không ai trách cứ được gì bà, vì Hoạch đang chạy nạn, và hơn nữa, Hoạch lại là cháu ruột của bà Khởi.

Cho đến hôm nay, lần đầu tiên Sảnh, xuyên qua lỗ phênh, đã chứng kiến cảnh bú đít và lắp đít của Hoạch với mẹ nó. Mà đẹp nhất là cảnh Hoạch bú lồn. Không biết nó bú cách nào mà bà già của Sảnh ôm vú lăn lộn như con lươn bị xát trấu, trông thê thảm và tội nghiệp. Càng xem, Sảnh càng bị kích thích dữ dội. Cái diễn xuất của mẹ nó là yếu tố làm Sảnh phải cầm cặc tự thụt, tự thủ dâm. Quái lạ bà là mẹ ruột của nó, mà sao nó có thể nứng cặc được.

Trong đầu Sảnh quay cuồng, vật lộn giữa đạo đức và sự dâm ô. Sảnh lập luận một cách cuồng dại. Tại sao Hoạch là cháu ruột gọi bằng dì thì được Dì cũng như mẹ thôi. Khi Hoạch banh lồn mẹ nó ra mà liếm, Sảnh mới thấy rõ ràng lồn bà già đẹp thật. Đã có con mà lồn bà chỗ nào cũng đỏ au như thịt bò sống. Sảnh mơ hồ lãng mạn với ý nghĩ quái gỡ lạ lùng nào đó, rồi thủ dâm thật mạnh. Con cặc nó ngỏng cao cái đầu lên, giật liên hồi và phun ra từng loạt nước trắng đục ngầu. Sảnh sướng với nỗi sướng gần như loạn luân. Rồi mệt quá, Sảnh vật mình ra nằm ngủ thiêm thiếp trên nền gạch, với cơ thể trần truồng lõa lồ như vậy cho tới sáng bét.

Sáng ra, bà Khởi để cho Hoạch nằm ngủ nốt, ra sau bếp sửa soạn quang gánh, hàng họ cho xuống xuồng để qua chợ buôn bán. Lúc tới hành lang, bà chợt đứng lại, vì thấy thằng Sảnh nằm trần truồng tênh hênh. Thần hình Sảnh 17 tuổi trai nhà quê làm lụng vất vả nên mọi chỗ trên thân người nở nang tự nhiên.

Con cặc của Sảnh cũng thuộc loại khá lớn. Nó nằm ngoẻo qua một bên một cách thật dễ thương, làm bà Khởi chợt rung động một nỗi niềm gì đó rất khó tả, y hệt lúc đầu tiên bà thấy gió ngoài vàm sông thổi vào, khiến cái quần đùi của Hoạch ôm sát con cặc.

Biết Sảnh đang ngủ mê, bà đứng đó thật lâu nhìn con cặc Sảnh không chớp mắt, mà tim bà thì đánh trống cơm. Để ý, bà còn thấy có cái gì như chất hồ lỏng rơi vươn vải trên đám lông dái, và bắp vế của nó. Bà đoán biết đêm qua Sảnh đã thủ dâm. Bà Khởi cúi xuống quẹt một tí trên đầu ngón tay, mang xuống bếp xem kỹ, thì đúng đó là chất tinh trùng. Rồi không hiểu nghĩ sao, bà đưa đầu ngón tay đó vô mom nút sạch...

Bà Khởi sửa soạn đồ đạt, gây tiếng động, nên Sảnh thức giấc. Nó mặc quần vào rồi xuống bếp đánh răng, súc miệng, rủa mặt.

Bà Khởi hỏi Sảnh:
- Sao bữa nay con dậy trể vậy?
- Dạ, bị... hồi hôm... nằm đọc cuốn Tam Quốc Chí miết tới gần một giờ sáng mới nhắm mắt... nên ngủ quên.

Bà Khởi cười mim mím. Bà biết chấc đêm hồi hôm, thằng con đã lén xem bà đụ thằng Hoạch, rồi nứng cặc quá, chịu không nổi nên đã thủ dâm cho đỡ thèm, mà còn làm bộ nói coi Tam Quốc Chí. Bà hỏi thằng Sảnh thêm một câu:
- Coi Tam Quốc Chí thì mắc gì con phải cởi truồng bò ra hành lang mà ngủ? Đã vậy còn bày đặt làm cho thằng nhỏ mày ói hồ, ói cháo ra tùm lum!

Sảnh giật mình. Bà già nói trúng phóc. Bà Khởi nói tiếp:
- À, thôi mẹ hiểu rồi. Cái hồi Châu Do gặp Trương Phi, bị Tnlơng Phi đâm cho một giáo, hộc nước cháo ra chớ gì?

Rồi bà cười rũ nlợi khi thấy thằng Sảnh ngồi đực mặt ra. Bỗng nhớ tới những đoạn làm tình hấp dẫn đêm qua giữa mẹ nó và thằng Hoạch, Sảnh phát hỏi mẹ nó:
- Mẹ à. Như con vầy, có người tình lớn tuổi hơn được không?
- Tại sao? Con gái ở Gò Ô Môi này thiếu gì, không chịu ưng mà bày đặt thích người lớn tuổi?
- Ậy. Mỗi người một ý thích mà mẹ. Con thì khoái lớn tuổi.
- Mà lớn hơn con là lớn bao nhiêu?
- Cỡ bằng mẹ vậy được không?
Bà Khởi quắt mắt nhìn thằng Sảnh rồi la nó:
- Ý đừng à. Mầy lấy cái thứ đó dẫn đi đâu thì đi dẫn về đây là tao đuổi cổ à. Mẹ không bằng lòng đâu.
Sảnh cười cười nhìn xuống bến kinh và nói tiếp:
- Mà con lỡ thương họ rồi, làm sao.
- Thương gì bất nhơn vậy nà. Một già một trẻ coi sao được.
- Chớ đêm hồi hôm thằng Châu Do trẻ măng. Trẻ hơn con. Nó cầm cây thương đâ m thằng Trương Phi, râu ria xồm xoàm, mà tuổi thì đáng mẹ nó, ủa quên, đáng cha nó. Con coi cũng hấp dẫn, khiêu gợi quá đi chớ. Bị vậy thằng con của con nó mới... ói ra hồ, ọc ra cháo...

Bà Khởi biết Sảnh đang chọc bà nên nói giả lả:
- Mầy quá lắm rồi đó nghe Sảnh. Tới mẹ mày, mày cũng không chừa. Thôi thì mày muốn gì đó thì muốn, tùy ý, mẹ không có cấm.
Nghe nói chuyện ồn ào dưới bếp, thằng Hoạch thức giấc đi xuống góp vui:
- Cái gì? Cái gì mà Châu Do với Trương Phi đây hả dì?
- Ời nó nói cái tưồng cải lương nó coi hồi hôm đó mà.
Bà Khởi đỡ lời ngay, và giới thiệu với Sảnh:
- Đây là Hoạch con trai của dì Hai của con. Còn đây là Sảnh, con trai của em, ủa quên, của dì. Già rồi nên tui hay nói liệu quá. Sảnh ngồi bó gối trên tấm phản ngựa nhìn mẹ, rồi nhìn Hoạch. Nó hoàn toàn không mở miệng mà chỉ cười cười khó hiểu. Nếu trước kia, hồi chưa được Hạnh cải tạo, gặp cảnh này, chắc Sảnh đã
um sùm phản đối. Nhưng bây giờ thì nó hiểu câu Hạnh nói:
- Tạo hóa đã bất công, khi bang cho người đàn bà một sự đòi hỏi sinh lý lớn hơn khả năng cung ứng của người đàn ông.

Câu đó hoàn toàn đúng cho bất cứ ai và ở đâu. Mười sáu tuổi như Hạnh mà đã đòi đụ cho được Tư Đát và cả Sảnh. Nghĩ đến đó Sảnh cảm thấy thương bà già hơn. Túng cùng quá mà bà đã ngủ luôn với thằng cháu ruột của mình. Đợi cho Hoạch ra sau vườn đi vệ sinh, Sảnh đến gần mẹ nói:
- Con còn sống bên mẹ là để giúp đỡ mẹ khi ốm đau. Còn đời sống riêng tư của mẹ, thì con đứng ngoài. Vì con hiểu là mẹ phải có sự tự do hoàn toàn theo ý mẹ thích. Xin mẹ cứ tự nhiên sống như không có con xung quanh.

Bà Khởi vô cùng cảm động qua lời nói của Sảnh Nhưng chợt nhớ tới cảnh Sảnh nằm ở hành lang trần truồng ngủ, chất hồ tinh khí bắn vung vải trên chòm lông dái, với bắp vế của Sảnh, bà hỏi nhỏ:
- Mẹ hỏi thiệt. Đêm hồi hôm con đã nhìn thấy hết cảnh ân ái của mẹ với Hoạch hả?
- Con đã nói mẹ không cần bận tâm tới ba cái lẻ tẻ đó.
- Nhưng mà mẹ muốn biết con có thấy mẹ với nó...
- Dạ. Con có thấy, và rất rõ, không thiếu một chi tiết nào hết. Rõ đến độ con chịu hết nổi nên phải thủ dâm.
- Mẹ biết. Mẹ biết con có thủ dâm. Mẹ có quệt một ít...
Thằng Sảnh không dám kéo dài câu chuyện nữa, nó chạy ào ra bờ rào, cầm sào lùa nhanh đàn vịt xuống bến, chèo tuốt.

Bà Khởi đứng nhìn theo thằng con đã lớn. Lớn như một người đàn ông. Và bà nhớ lúc nãy khi quệt một tí nước hồ nơi chòm lông dái của Sảnh bà đã đưa vào miệng mút ngon lành... Bà nhìn xuống bến vắng, thẩn thờ một lúc. Đầu óc bà đang bị dồn dập không biết bao nhiêu ý nghĩ kỳ quái. Có cái gì đó hoang đường, không tên tự nhiên bắt lồn bà nứng lên một cách dữ dội. Bà nứng lồn cuồng bạo, giống hệt bữa đầu tiên dưới xuồng, ngoài lạch vắng, với Hoạch.

Vừa lúc đó, Hoạch từ vườn sau bước vào nói:
- Mèn ơi! Trứng vịt đầy một vườn, sao không ai lượm đem ra chợ bán vậy hả dì? Cả vài trăm trúng chớ không ít.

Bà Khởi bước tới cầm tay Hoạch dắt một mạch đi vô phòng. Bà tự cổi truồng ra, nằm ngửa phơi lồn bảo Hoạch:
- Anh làm em bú gấp cho em ra một cái rồi hai đứa mình ra chợ ăn sáng. Tự nhiên sao em nứng lồn khó chịu quá!

Hoạch vô cùng ngạc nhiên. Thường ngày vào buổi sáng là bà Khởi chuẩn bị ra chợ. Đâu có khi nào bà nứng lồn bất tử như vậy. Nhưng Hoạch vẫn chiều ý của bà dì. Nó húc đầu vô, ngậm ngay hột le của bà mà bú như trả bài, không cần có cảm hứng. Cách thưởng thức của bà Khởi sáng nay cũng khác hẳn. Bà cuồng điên táo bạo la, và hai tay tự bóp nhuyễn nhừ cặp vú.

Ra đến Gò Ô Môi, Sảnh thả cho vịt đi ăn, rồi lên chòi bắc miếng cơm ãn với cá kho còn lại từ hôm qua. Hình ảnh thằng Hoạch đụ mẹ nó hồi tối nửa đêm vẫn còn lờn vờn trong đầu óc Sảnh. Sáng nay đang nói chuyện với bà già, tự nhiên Sảnh bỏ chạy đi lấy sào lùa vịt gấp ra đây là vì Sảnh không còn can đảm đứng đó lâu thêm. Nó sợ câu chuyện dâm dật sẽ lùa nó vào một hành động loạn luân, nhất là nó nhận thấy ánh mắt của bà Khởi có cái gì hơi khác lạ . Đang ăn giữ'a bủa, Sảnh thấy con Hạnh bước lên từ dưới bến. Sảnh chạy ra đón con Hạnh rồi cùng mời con Hạnh ăn cơm. Hạnh nhìn vẻ lừ đừ mệt mỏi của Sảnh vì chiến đấu quá hăng hồi hôm qua, rồi hỏi:
- Đêm hồi hôm chắc anh ngủ ngon dữ hén?
- Nếu ngủ ngon giấc thì đâu có ngầy ngật như vầy
- Ủa sao vậy? Bộ có ai làm ồn phá giấc ngủ của anh hả?
- Thì bà già anh với thằng bồ nhí của bả. Mới có 16 tuổi hà.
- Trời đất. Bà già anh mà lấy thằng bồ nhí có 16 tuổi sao?
- Mà thôi. Bỏ chuyện đó đi. Em đã nói rõ cho anh nghe về sự đòi hỏi xác thịt của đàn bà nhiều hơn sự cung ứng đàn ông mà. Nên bả phải có bồ chớ. Bả chọn tụi trẻ vì như vậy nó mới có sức.
- Em thấy bà già nào cũng thèm mấy thằng nhí Mẹ em cũng vậy. Thèm lắm mà bả phải nhịn cả gần hai năm nay.

Sảnh nghe vậy, hỏi tới. Vì tự nhiên sau khi chứng kiến cảnh thằng Hoạch đụ mẹ nó hồi hôm, Sảnh bỗng ước mơ được một lần thử với một bà già cho biết mùi:
- Tại sao mẹ em phải nhịn thèm cả hai năm nay?
- Chớ bộ anh nghĩ dễ tìm kép trẻ lắm à? Bả nuôi Tư Đát từ hồi có mấy tuổi là để dành lớn lên làm kép riêng cho bả. Không dè đụ được có vài năm là Tư Đát tư tình luôn với chị Hai của em. Bả buồn tình... để lồn không cho tới giờ.

Thằng Sảnh táo bạo nói nửa đùa nửa thật với Hạnh:
- Sao em không giới thiệu anh cho mẹ em?
Cặp mắt Hạnh bỗng sáng như sao, nhìn Sảnh:
- À há. Nên lắm. Anh phải tập lang chạ luôn với đào già cho biết thêm nhiều kinh nghiệm. Tư Đát trở nên người nhiều sáng tạo có lẽ nhờ thờl còn trẻ, ảnh đã được mẹ em huấn luyện. ời, đúng rồi, để em... Chừng nào? Tối nay nhen? Anh có thật lòng không?

Trong lòng muốn lấm mà bề ngoài Sảnh làm ra vẻ ngập ngừng. Sáng nay, lúc ở nhà bếp, có một phút lòng Sảnh đã chao đảo, rung động khi thấy đôi mắt mẹ nó có những tín hiệu bất thường và khi bà nhỏ giọng nói:
- Mẹ biết con có thủ dâm. Mẹ có quệt một ít...

Hình ảnh trần truồng của thân hình mẹ nó, những cử chỉ khoái lạc của bà lúc hứng tình đã theo nó suốt quãng đường từ nhà ra đến đây. Bây giờ nghe Hạnh đề nghị cho Sảnh gặp mẹ Hạnh, lòng Sảnh sung sướng lắm:
- Mà biết bà già em có chịu không?
- Trời! Bộ anh không đẹp trai hơn Tư Đát à. Chắc bả còn phải lạy mà cám ơn em nữa à. Bà già em chịu chơi lắm.

Vậy là chiều hôm đó, Sảnh lùa vịt về sớm hơn như thường lệ, tắm rửa, diện áo quần chỉnh tề, đến nhà con Hạnh. Hạnh ra tận cổng nắm tay nó, ân cần dắt vào nhà:
- Mẹ, đây là anh Sảnh, con của bà Hai Khởi. Con giới thiệu anh với mẹ để mẹ làm quen và... kết bạn... cho vui...

Sảnh nhìn bà già. Có lẽ vì cuộc sống dư giả hơn, nên bà trẻ và có da thịt hơn mẹ nó. Bà ngồi dáng dấp e thẹn, không tự nhiên vì mặc cảm mình lớn tuổi mà vẫn còn thèm chuyện xác thịt. Bà rót nước mời Sảnh:
- Uống chén trà Mai Hạc ướp sen đi... cháu.

Bà định gọi Sảnh bằng anh, nhưng không đủ can đảm, vì gương mặt Sảnh còn non quá, tuổi chỉ đáng con bà.
Bà hỏi:
- Sảnh năm nay bao nhiểu tuổi há?
Bà dã tự động bỏ chữ cháu, vọt lên gọi tên Sảnh trống trơn
- Dạ... Sảnh năm nay 17 tuổi.
Bà nhìn Hạnh, nói một câu cho có vẻ là người đàng hoàng:
- Mười bảy tuổi. Mẹ thấy Sảnh còn nhỏ quá Hạnh à.
Con Hạnh thiệt thà và cũng muốn cho bà già đừng mặc cảm:
- Còn nhỏ? Có nhỏ như anh Ngọ hồi mẹ với ảnh gần gủi nhau lần đầu ở ngoài kinh Láng không? Anh Ngọ hồi đó mới có 16 chớ mấy, mẹ có nhớ không?
Bà thẹn thùng, cúi mặt, nhìn bâng quơ xuống đất, hai bàn tay vê vê vạt áo. Sảnh sướng rần rần trong bụng khi quan sát dung nhan mặn mà của bà già bằng tuổi mẹ nó. Sảnh càng sướng hơn khi nghe bà thú thiệt:
- Con nhỏ, kỳ hết sức vậy đó. Khi không rồi khai xấu hết ra. Hồi đó, tại mẹ thèm... thèm gần đàn ông một phần. Rồi cũng tại thằng Ngọ nó ngày nào cũng khiêu dâm đứng đầu mũi ghe cho gió thổi cái quần đùi ôm sát cục gân to thù lù. Rồi lâu lâu nó móc ra đứng đái ngay trước mặt mẹ. Làm mẹ không tự chủ được... mà phải...
Hạnh cướp lời mẹ, nói trắng trợn ra:
- Phải đụ với ảnh chớ gì.

Bà già đỏ mặt. Miệng cười chúm chím. Chữ đụ trần tục của Hạnh nói ra, phá tan cál không khí nghiêm trang giả tạo tự nãy giờ. Cả ba cùng cười xòa. Hạnh nói tiếp.
- Con muốn mọi người tự nhiên và thành thật. Ăn cơm thì bảo là ăn cơm, bày đặt nói dùng bữa. Đi đái thì gọi là tiểu tiện. Đụ nhau thì né thành tiếng gần nhau. Nói cho ra vẻ văn hoa, rốt cuộc cũng làm một hành động. Như vậy có ích lợi gì? Mà còn làm mất thú vị. Nhưbữa nay, mẹ gặp Sảnh là để quen nhau, và sau đó, nếu hợp hai người sẽ đưa nhau vô phòng đụ nhau.

Đến lượt thằng Sảnh đỏ mặt. Nó không quen với lối tự nhiên quá trớn như vậy của Hạnh, mặc dù đã nhiều lần ân ái tơi bời với nhau, và mặc dù tối nay Sảnh đến đây cũng chỉ với mục đích tìm đụ Hạnh đứng dậy nhường chỗ cho Sảnh đến ngồigần mẹ Hãnh:
- Anh sang đây ngồi cho kề với giai nhân của em.

Sảnh đến ngồi cạnh bà, chưa kịp nói năng gì thì con Hạnh cầm tay mẹ nó đặt lên tay Sảnh. Dù đã dày dạn với xác thịt, bà Vân cũng thẹn thùng rút tay lại:
- Từ từ Hạnh. Con làm nạp quá mẹ sợ... Rồi bà Vân quay sang nhìn phản ứng của Sảnh. Anh chàng nhà quê hiền lành lần đầu dấn bước giang hồ với bà già bằng tuổi mẹ. Lòng Sảnh rộn ràng một nỗi vui khó tả. Cái tình bất ngờ này có pha lẫn chút gì là lạ, vui vui thú vị. Sảnh nhớ đến vẻ mặt say đắm của thằng Hoạch đêm qua, khi nó bú lồn bà Khởi ngây ngất. Phải là tay chơi mang nhiều máu lãng mạn, đa tình lấm mới hạnh phúc được với mối tình trái cựa như thế.

Hơi nóng từ bàn tay mẹ Hạnh đang chuyền qua tay Sảnh. Sảnh chú ý đặc biệt để tìm biết sự khác lạ với những lần va chạm xác thịt trẻ măng của Hạnh. Một yếu tố nữa làm lòng Sảnh rộn ràng, là hắn sắp được làm tình với mẹ ruột của con bồ dâm ngoại hạng, thông minh, tinh quái. Hạnh đã nghĩ ra cái lạ lùng là giới thiệu bồ của mình ngủ luôn với mẹ ruột. Một cách trả hiếu và cũng là cách làm cho Sảnh dày thêm kinh nghiệm trước khi trở thành một Tư Đát thứ hai.

Không khí căn phòng khách trở nên yên lặng. Ngồi thật gần nên Sảnh tha hồ ngắm nhan sắc bà Vân. Bà có vẻ đẹp của một người đàn bà miệt vườn Hậu Giang. Tóc đen dày rậm bao bọc khuôn mặt chữ điền. Cặp lông mày không tô điểm mà đen như hai con sâu róm, làm cặp mẩt bà trở nên đa tình, dễ thương hơn. Cặp chân mày đó cho Sảnh biết được dưới kia lông lồn của bà cũng rậm rạp không khác gì lồn của mẹ nó. Sóng mũi thẳng, nằm trên cặp môi hạt đậu, gần như lúc nào cũng mĩm cười. bà Vân hỏi:
- Tuổi thật của Sảnh là 17 hả?
- Đúng, nhưag Sảnh lớn hơn tuổi đó, và thành thạo mọi chuyện của người lớn, nhờ Hạnh...
Bà Vân quay sang nhìn con gái rồi nói:
- Trời. Tưởng nó chỉ làm thầy cho.. cho... em. Ai dè...

Bà tự động xưag em với nụ cười thật duyên dáng, trong vẻ thẹn thùng của một người đàn bà miệt vườn, khiến Sảnh không tin bà là người luôn luôn thèm xác thịt như lời Hoạch nói.
Hạnh bảo:
- Hai người hun nhau một cái cho con khoái cái coi.
Giọng của Hạnh nhưmột bà thầy mở đường cho Sảnh và bà Vân tự nhiên hơn. Sảnh ấp một bàn tay nữa lên mu bàn tay bà Vân, rồi kề sát mặt vào hôn nhanh lên má bà. Sảnh cốhết sức tự nhiên, nhưng cũng chỉ làm được có thế. Con Hạnh lại phải đến cầm hai tay bà mẹ để lên vai Sảnh, rồi bắt Sảnh ôm mặt bà Vân:
- Con muốn mẹ tự nhiên, hôn Sảnh một cái thật lâu và bằng môi.

Sảnh hơi nghiêng mặt, nhìn thật sát môi bà, và bà Vân đã kéo Sảnh sát vào tìm môi nhau. Hai người ngã đầu vào thành ghế sa lông, thật lâu với tiếng rên âm ư tội tình của cả hai. Con Hạnh len lén nhẹ bước ra khỏi đó. Tiếng đóng cửa nhẹ nhẹ. Chỉ còn lại hai người trong phòng khách, ôm quyện nhau như đôi sam, chất ngất, hoang đường...

Có thể như thế chăng? Sảnh tự hỏi. Một hình thức hạnh phúc mà lâu nay, Sảnh cM nghe, và thấy ở cạnh buồng ngủ của nó. Những cơn sướng tột cùng đã khiến mẹ nó rên la, có khi gào thét làm Sảnh cũng bị kích thích.

Rồi hứng tình quá, Sảnh cũng nhiều lần bò qua, nhìn xuyên lỗ phênh để thấy mẹ nó trần truồng, điên dại, cuồng loạn, ôm những nhân tình trẻ như nó hoặc ít tuổi hơn mà bú cặc, mà đụ tơi bời. Có khi trận mây mưa kéo dài cho tới sáng. Những pha làm tình nổi sóng đó đã làm Sảnh mệt chí tử. Vì bàn tay Sảnh đã thế một nhân tình, khiến con cặc trân quý của Sảnh đã trào bọt ra thê thảm.

Cái đau khổ là với những lần thủ dâm như thế, dĩ nhiên Sảnh đã phải nhìn thân hình trần truồng của bà Khởi. Nhìn cặp vú no tròn trắng như bông bưởi. Nhìn bộ lông lồn sum sê, mà hấp dẫn nhất là gương mặt đam mê, dâm đãng của mẹ nó, mỗi lần Lộc hay Hoạch bú lồn. Mắt nó dán chặt vào hình ảnh đó. Lòng nó đã nghĩ gì khi thủ dâm? Chỉ có trời biết.

Và cái gì làm cho Sảnh nổi lên cơn sung sướng tuyệt cùng để bắn ra hàng loạt các tia tinh khí trắng đục sền sệt như nước hồ? Có lẽ chỉ có Sảnh mới biết. Những hình ảnh dâm dật như thế, những tiếng la gào ngất sướng hằng đêm của mẹ nó, vô tình đã in sâu vào tiềm thức của thằng nhỏ từ năm nó mới 14 tuổi...

Đời sống vật chất của Sảnh mỗi ngày có rất nhiều khoảng im lặng. Nhất là khi sự nẩy nở sinh lý bắt đầu hành hạ thân xác nó, thì tiềm thức nó dậy lên sôi sục, khuấy động tấm lòng nó, đẩy nó miên man nghĩ tới một hành động táo bạo. Nhưng rồi Sảnh cũng không dám. Vẫn cứ phải đêm đêm bò qua nhìn lén những trận làm tình của mẹ nó chỉ cách căn buồng nó có hai thước, để rồi phải tự
thủ dâm, rồi ngủ la cà đâu đó ngoài hành lang... hay giữa kẹt tủ, vân vân.

Có một đêm, trời sáng trăng, Sảnh nghe ai đang xối nước tắm ngoài giếng. Nhìn ra Sảnh thấy bà Khởi đang trần truồng kỳ cọ. Sảnh bò ra như thằng du kích thật êm, nầm rạp chỗ bụi môn gần cây khế ngọt xem lén. Con cặc nó cương dậy đòi hỏi cái gì đó cấp bách lắm. Rồi Sảnh lại nhìn lồn, nhìn vú trắng tươi đó dưới ánh trăng để lại thủ dâm và sướng tê tái nhưng không dám ra, vì mỗi lần ra là miệng của nó phải la oang oang giống hệt bà già.

Rồi Sảnh đứng lên đi vào buồng ngủ, thủ dâm tiếp Bà Khởi tắm xong đi vào. Lúc nảy bà có nhìn thấy Sảnh từ bụi môn lóp ngóp đứng lên. Khi đi vào bà ngang qua hành lang thì nghe tiếng rên của Sảnh. Bà nhìn qua bức tường gỗ. Thằng Sảnh đang trần truồng nằm trên giường, hai chân thòng xuống đất, tay thì thụt cặc say sưa và miệng thì la:
- Sao cáicho con thấy cảnh này hoài vậy trời đất? Chắc thế nào con cũng bỏ nhà đi. Đi cho đừng nghe mẹ con rên rỉ. Đi cho đừng thấy mẹ con cổi truồng tắm giếng. Đêm nào cũng thấy, cũng nghe như vầy làm sao con sống nổi hả Trời?

Miệng Sảnh nói nhưthằng điên, mà tay thì thụt cặc liên tu bất tận. Lần đầu tiên bà Khởi thấy con cặc của đứa con trai nở to như của người lớn. Lòng bà xôn xao, rung động một cảm giác là lạ không tên. Không phải bà, mà chính con quỷ dâm dục trong người bà làm các nhục cảm của bà khởi lên sự thèm muốn xác thịt một cách thúc bách.

Nhưng cũng như Sảnh, bà không dám đứng đó lâu hơn nữa, vì phần đạo đức còn lại đã làm bà chạy trốn. Bà về phòng ngủ, trèo lên giường đắp chăn, nhắm mất cố xua đi sự cám dỗ dễ sợ đang cố bắt bà bước vào con đường tội lỗi. Nhưng hình ảnh con cặc của Sảnh. Hình ảnh Sảnh đang thủ dâm cứ hiển hiện sờ sờ ra đó.

Bất giác, bà đến khóa cửa phòng, trở lại giường, tuột quần, banh lồn ra sờ mó, rồi hai ngón tay bà thọt vào cửa mình xoắn, thụt, chà hột le... Tiếng bà rên to lên:
- Đụ má thằng chồng tôi nó khốn nạn bỏ tôi một mình để cho tôi thèm quá chừng là thèm! hông có ai đụ, tôi phải làm một mình như vầy có khốn nạn không hỡi Trời?

Bên này đang nằm thụt cặc, thằng Sảnh nghe vậy bò ra hành lang nhìn vào. Bà Khởi cũng thòng hai chân xuống đất, chàng hãng ra, hai ngón tay kẹp hột le. Ngón tay của bàn tay mặt chà nhanh lên như cái máy. Miệng bà ú ớ không thành lời. Gương mặt thì đanh lại, hằn lên nỗi khoái lạc, da mặt hừng đỏ như con mẹ điên...
- Bú em đi anh. ở đây không có ai. Anh cứ banh ra nút hột le em thiệt mạnh đi. Đó, em sướng vô cùng tận anh ơi?

Rồi bà im lặng một lúc để lắng nghe xem phòng bên kia Sảnh còn la không. Hoàn toàn không. Như vậy là Sảnh đã ra xong. Hoặc Sảnh đang nhìn lén ở hành lang. Bà làm như vô tình, xoay lồn ra hướng hành lang, banh rộng hai mép lồn, và miệng thì nói như nói với người tình:
- Em banh rộng ra cho anh thấy hết cái lồn đẹp của em nè. Làm sao mỗi đêm anh tới đây đụ em cho em ra bốn năm cái đi anh. Thèm quá mà không có cặc. Lấy gì đút vô cho sướng đây hả anh...

Ngoài này, thằng Sảnh bóp cứng con cặc, nghiến răng, ngồi trân mình, ríu mắt chịu đựng.

Sảnh hứng tình đến ngộp thở Nó muốn đứt hơi cheat cho rồi, bởi vì thèm lấm mà không có lồn để đụ một cái cho hả dạ.

Trong kia, hai mép lồn bà Khởi được banh ra toang hoác. Cái hột le của bà sừng lên như hột đậu Lông quăn đen láy, xồm xoàm bao phủ khắp mu lồn. Lại thêm hai cái mông đít dày múi trắng tươi cứ hẩy khơi khơi lên. Và gương mặt dâm dật hơi thấm ướt mồ hôi, cứ la bài hãi mời mọc...

Sảnh không dám nhìn vào nữa, nó bụm cặc chạy trở lại về phòng. Hai bàn tay Sảnh vò, rồi thụt con cặc thục mạng. Lần này con cặc nó bắn ra hàng loạt những tia khí đục ngầu, đặc sệt và la lớn:
- Con ra nè. Uống đi. Nuốt cho hết đi. Chết con. Đêm nào cũng thủ dâm như vầy thì sống làm sao nổi. Chết con, chết con...

Bên này bà Khởi đã cho hai ngón tay vào đụ một mình. Bà cũng đụ chí chát, đụ dữ dội. Cuối cùng hai :bấp đùi bà kẹp chặt bàn tay, đít hẩy lên liên tu và cũng la lớn:
- Em cũng đang ra nè. Anh nuốt hết đi anh. Chết, chết, đêm nào con cũng thủ dâm như vầy thì làm sao sống nổi? Chết em, chết em...

Bà cố tình lặp lại câu Sảnh la hồi nãy. Sảnh giật mình. Mẹ nó đã nghe hết những gì nó đã gào lên trong cơn sung sướng tuyệt cùng. Sảnh nằm dật dờ, mơ hồ miên man với hằng triệu ý nghĩ kỳ quái lạ lùng hiện lên từ ngoài giếng cho tới trong phòng ngủ. Cả ngày, hai mẹ con chỉ gặp nhau có một lần ở dưới bếp buổi sáng rồi nó vội vã lùa vịt đi ăn. Có nói chuyện với nhau thì chỉ nói chuyện làm ăn buôn bán, như vịt, như trứng rồi thôi. Mỗi người có một đời sống riêng tư.

Nhưng ban đêm như đêm nay, có cái gì đó làm cả hai cùng xích lại gần nhau hơn như rơm kề với lửa. Mà cũng xuyên qua vách phênh, hay những kẻ hở của tường gỗ. Lửa chưa hề làm rơm phực cháy. Và rơm cũng chỉ đứng bên ngoài nhìn vào, chảy nước miếng...

Cho đến hôm Sảnh chứng kiến thằng Hoạch, anh em bạn dì, bú đít và đéo mẹ nó lâu cả tiếng đồng hồ... Tự nhiên Sảnh thèm một bà lớn tuổi như thế để nó được ân ái, và để giữ chân nó lại không bò sâu hơn vào phòng bà Khởi, lúc nửa đêm, dở mền tung chăn, mò mẫm làm chuyện loạn luân.

Sáng hôm sau nhìn cặp mắt đa tình, lả lơi của bà Khởi, thằng Sảnh không có can đảm đứng thêm đó phút nào nữa. Vì nó sợ rơm sẽ phực cháy, nên đã mạnh dạn lấy sào, lùa vịt đi ăn, cố xua đuổi những ý nghĩ rắp tâm vượt biên cương trong đầu nó.

Bây giờ, tối nay, Sảnh đang thỏa nguyện ôm nút lưỡi một bà già bầng tuổi mẹ nó. Lòng Sảnh không những thỏa mãn dục tình, mà phần chính là được thơ thới thoát khỏi vòng vây hãm của sự thèm khát xác thịt, suýt chút nữa nó đã làm một chuyện vô luân lý...

Bà Vân, mẹ Hạnh đang tha thiết ôm hôn Sảnh, cậu con trai, bé mới 17, sau hai năm bà nằm không, với nỗi thèm da diết một người đàn ông.

Chân bà bỗng gác qua hai bắp vế Sảnh. Làm như bà sợ Sảnh sẽ gỡ bà ra rồi chạy mất. Tay bà tự động cổi hết nút áo ra cho Sảnh nhìn hàng họ của bà :
Bà Vân bảo Sảnh:
- Sảnh nhìn vú em đi.

Thằng Sảnh rời môi bà, cúi đầu ngoạm ngay một đầu vú mà nút mạnh. Quái dị, hình ảnh lõa lồ của bà Khởi vẫn lờn vờn trong đầu óc Sảnh. Rõ ràng Sảnh đến đây là để chạy trốn sự khiêu khích, mời mọc, dẫu vô tình của bà Khởi, mà sao nó vẫn không xua đuổi được hoàn toàn.

Sảnh cúi đầu vào vú bà Vân bú ngất ngư, tay thì bóp mạnh, mắt mở trừng trừng, cố tận hưởng cho hết cặp đào to vừa phải của bà Vân. Nó điên cuồng thoa tay vào chỗ háng của bà, và nghe lông lồn bên trong khua xào xạc. Sảnh như con trâu điên làm đủ mọi động tác để không còn nhớ những gì trước đây đã xảy ra cách phòng nó có hai thước. Bà Vân lại tưởng Sảnh muốn sờ lồn bà.

Bà xoay người lại, tuột luôn cái quần lãnh đen. Chòm lông lồn sừng lên rậm rạp. Hơi thở Sảnh mạnh hơn, đứt quãng:
- Vân ơi! Sao em biết ý Sảnh mà chiều đúng quá vậy? Anh ẩm Vân vô phòng em nhen?

Bà Vân gật đầu. Sảnh đặt bà nằm ngửa ra, lột áo, để bà trần truồng. Rồi Sảnh chống tay ngắm, nó cố quay phim hết: cái đẹp, cái hấp dẫn này để xua đuổi cái hấp dẫn ở nhà nó. Trông Sảnh thật tội nghiệp. Cử chỉ của Sảnh vẫn còn lúng túng, ngỡ ngàng làm sao. Không phải nó mắc cở mà vì trí óc còn đang bị phân tâm bởi một hình ảnh, mà chỉ có Sảnh mới biết được...

Bà Vân hoàn toàn không để ý gì hết. Bà chỉ nghĩ cậu bé Sảnh mới lớn lên, gặp của lạ thì hăng say như sư tử gặp mồi ngon. Bà chồm dậy, cổi áo quần cho Sảnh, rồi vật Sảnh nằm xuống trên người bà, hôn nồng nàn:
Sảnh yêu cầu bà Vân:
- Vân phải cho Sảnh bú lồn ngay lập tức.
Bà ôm cứng Sảnh lại, nói với giọng nhõng nhẽo:
- Không Em không cho đâu. Anh phải nằm trên mình em một lát. Cho em nhìn khuôn mặt anh. Cho em đỡ thèm da thịt đàn ông. Và nếu bú, thì em xin anh cho em bú cặc của anh trước.

Sảnh chịu không nổi nữa, vùng dậy, nhảy xuống đất banh hai đùi bà Vân rộng ra, rồi chúi đầu vào mà táp, ngoạm, bú nhưheo đói ăn cám. Sảnh hành động như một tên thổ phỉ. Nó đã quên hết bài bản mà Hạnh đã dạy:
- Phải trân quý êm đềm khoan thai mà bú cửa mình của đàn bà. Phải gợi cho họ thèm chảy nước miếng. Và để cho chính tay họ nhấn đầu mình vào. Chính họ bảo cho mình biết lúc nào thì mình phải ào ạt tấn công.

Thực ra không phải Sảnh quên. Nó hùng hục bú bà Vân như thế là cố tình xua đuổi hình ảnh và những cám dỗ vô luân đang chập chờn trong đầu óc nó.

Bà Vân thì hoàn toàn không biết những suy nghĩ đó trong đầu óc Sảnh. Bà cứ tưởng ngựa non háu đá nên cứ nằm phành hai cái đùi ra mà tận hưởng để cho thằng bé con cứ tha hồ mà húc, bú liên miên.

Nhà chẳng có ai, nên bà Vân tha hồ la, tha hồ gào thét. Cả khuôn mặt của Sảnh bây giờ đã loang đầy nước lồn của bà Vân. Sảnh đang điên thật sự. Sảnh đã cơn thèm, say sưa túy lúy với thân hình tròn trịa trắng hồng, đẹp phơi phới của bà Vân. Bỗng nhiên, Sảnh hỏi:
- Có phải em tên là Vân không?
- Phải. Tại sao?
- Ừ, Sảnh hỏi để biết chắc mình không đụ lầm một người khác.
- Bộ anh thấy em giống ai lắm hả?

Thằng Sảnh cười giả lả. Vì nó biết nó đang lên cơn điên. Điên quá, đến độ nhìn gà hóa quốc. Bú lồn say sưa xong, thằng Sảnh nằm truởn lên người bà Vân bưng mặt bà nhìn đắm đuối thật lâu một lần nữa. Rồi Sảnh cầm cặc đút ngay vô lồn bà Vân bắt đầu đụ tàn canh gió lốc. Đụ như mưa bão trên rừng. Đụ như sóng dập gềnh đá. Sảnh đổ hết sức trai vào trận đụ chứa chan ngút ngàn dục vọng.

Bà Vân co hai chân đưa cao lên không trung. Hai tay bà ôm chặt vai Sảnh. Đầu tóc xỏa dài xuống chiếu. Mồ hôi trên người bà vã ra như mưa bụi dính vào. Mồm há hốc ra mà la. Bà la dữ tợn như heo bị thọc huyết.

Chưa có ai đụ bà dã man, tàn bạo như thế này bao giờ. Đầu óc bà quay cuồng theo với cái sướng đầy khoái cảm xác thịt, nên không có phút nào bà có thể tự hỏi vì sao mà Sảnh mở màn bằng một chiến dịch đánh phủ đầu kinh khiếp đến như thế. Rồi bà ngước cổ lên gào to:
- Mình ơi! Cưng ơi. Em đang ra đó mình ơi! Đừng chê em nhen. Cả hai năm rồi mới được đụ, nên em... ra nữa... đó... mình ơi!

Sảnh vừa thở vửa nắc. Mắt Sảnh vẫn mở thao láo nhìn gương mặt bà Vân. Nó nghe bà đang ra, mà không làm sao ngưng đụ được. Sảnh còn cho hai bàn tay lòn xuống bợ đít bà Vân lên cho sát mà nắc. Rồi Sảnh sàng, xay lúa. Bà Vân phục Sảnh quá sức. Trên nửa tiếng đồng hồ rồi mà nhịp nấc của Sảnh vẫn còn hung hãn, say đắm. Thỉnh thoảng Sảnh lại hỏi:
- Có phải em là Vân không?

Sảnh thơ ngây sợ chính hắn là Hoạch, hoặc bà Vân là bà Khởi. Sảnh mê man lồng lộn giữa thực và mộng. Ký ức suốt ba năm sống cạnh bà mẹ dâm đãng, sự dằn co giữa đạo đức và luân lý cùng sự thèm khát xác thịt bất Sảnh phải dè chừng.

Có lần Sảnh đã nằm mơ những giấc chiêm bao táo tợn, đã sướng ngất, đã đạt tột đỉnh. Khi thức dậy chiếc quần đùi ướt dầm dề những tinh khí trong lúc mộng tinh... với cõi lòng ăn năn, mệt mỏi nghìn trùng...

Sảnh chưa thực sự tin người đàn bà đang nằm dưới thân hình nó là bà Vân, nên đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Cuộc sống khá giả nên bà Vân bày biện phòng ngủ khá sang trọng, gợi tình. Chợt Sảnh ngừng đụ, ôm cứng bà Vân mở lớn đôi mắt nhìn trân trối:
- Anh tên là Sảnh con bà Khởi bán trứng vịt.
Bà Vân cười cười, nhìn người yêu trẻ tuổi:
- Ừm. Em biết rồi. Rồi sao nữa? Người ta đang sướng muốn chết, sao tự nhiên anh ngưag ngang vậy?
- Anh muốn luôn được nằm kề bên Vân.
- Chuyện đó dễ thôi. Sợ anh không thèm người yêu lớn tuổi như em mà thôi... Rồi anh chán, rồi em lại sống một mình...
- Không. Chính anh là người đang mặc cảm sợ em không thèm người yêu làm nghề chăn vịt như anh mà thôi...

Bà Vân ôm ghì Sảnh, hôn môi Sảnh nồng nàn. Bà không cần chuyện đó. Bà chỉ cần một người đàn ông, biết yêu thương cuồng nhiệt, biết làm tình say đắm. Bà lật Sảnh nằm bật ngửa ra, le dài lưỡi liếm hết thân hình nở nang lực lưlỡng của Sảnh, rồi rà xuống ngậm cặc Sảnh mà bú ngất ngây, say nồng.

Đột nhiên đèn trong phòng tắt ngấm. Tối như mực. Bà Vân ngừng bú một khoảnh khắc, rất ngắn, rồi lại tiếp tục. Nhưng động tác dìu dặt hơn, nồng nàn hơn. Đê mê quá, Sảnh không để ý đến những gì xảy ra trong khi đèn tắt ngấm. Roi bà Vân chồm người lên, nằm trần truồng trên mình Sảnh, bà cho tay xuống cầm cặc Sảnh bỏ vào lồn mà nắc khoan thai và nói nhẹ bên tai Sảnh:
- Dì đây Hoạch? Đêm nay hai dì cháu mình sẽ ái ân suốt đêm. Dì với Hoạch đừng ai ra vội. Hãy giữ cho nhau khoái lạc thật lâu, cho đến khi mặt trời mọc, nhen Hoạch!

Không biết nghĩ sao, Sảnh dạ. Hình ảnh thằng Hoạch đụ bà Khởi lại hiện ra thật rõ ràng trong bóng đêm. Tiếng bà Vân thì thào bên tai nó bằng hơi gió, nghe mơ hồ, hoang đường như trong mơ. Hình ảnh bà Khởi banh lồn hướng ra phía hành lang, đút hai ngón tay vào lồn thủ dâm... Mẹ Sảnh cũng nằm trên người thằng Hoạch đụ y chang như bà Vân đang đụ nó đây. Bà Vân nắc êm đềm, rồi hỏi nhỏ:
- Con có sướng không? Sướng thì ráng giữ lại đừng có ra sớm. Hai dì cháu mình sẽ ra cùng một lượt nhen Hoạch.

Sảnh lại dạ. Hắn đang du vào một giấc mơ vừa kỳ quái lãng mạn, vừa dễ sợ, vô luân. Nhưag lý trí Sảnh vẫn vắng bóng. Con tim đã nổi lên ngự trị cơn tình dục, dâng ngút ngàn lên vì tiếng bà Vân vừa gào thật nhỏ bên tai hắn:
- Hoạch ơi! Dì nói vậy mà không sao dì cầm cự được con ơi! Dì lại muốn ra. Hoạch ra với dì đi Ra cùng một lúc mới sướng Hoạch ơi? Em... ra.. nè. Ra với... em... đi!

Sảnh hẩy đít lên bần bậc. Hai tay hai chân ôm cuộn lấy thân hình bà Vân. Hắn nhắm mắt, rít môi, nút bả vai bà Vân một lúc, rồi bắn khí ra, mồm thì la ngất ngây:
- Con ra đó, con... ra... đó. Ra xong mình đụ tiếp dì ơi!
Tuyệt đỉnh thần tiên kéo dài trong một khoảnh khắc Bà Vân nói: .
- Sướng tuyệt trần Hoạch ơi? Hoạch có sướng không?

Vừa dạ xong, Sảnh rùng mình vì hắn vừa tỉnh cơn mê. Hắn là Sảnh chứ không phải là Hoạch. Chết! Hắn đã ra. Ra thật nhiều... Vậy thì người nằm trên hắn là ai và tại sao đèn lại bỗng tắt tối thui như mực vậy? Bỗng dưng Sảnh sợ quá. Sợ như mình vừa trót làm một hành động loạn luân. Sảnh hỏi khẩn cấp:
- Ai đây? . . ..
Vừa hỏi, Sảnh vửa sờ soạng trên thân hình lõa lồ đang nằm ấp nó, và con cặc nó đang nằm trong lồn người đó.
- Em không phải là Vân. Em là Khởi đây anh Sảnh?
Giật mình thảng thốt, Sảnh đẩy người đàn bà trên mình nó xuống, rồi la thất thanh như giặc dậy:
- Chết con, chết con. Mẹ đến đây lúc nào? Sao không cho...

Đèn trong phòng bỗng sáng rục lên. tnlớc mặt nó không phải là bà Vân, mà là... Hạnh, đang trần truồng ngồi cười tươi như đóa hoa. mặt mày Sảnh ướt đẫm mồ hôi và xanh mướt như tàu lá chuối ánh mắt vẫn còn khiếp sợ, hai giọt nước mắt bỗng ứa ra một cách tội tình. Sảnh vẫn ngơ ngác bần thần, thì chợt nhìn thấy bà Vân đang ôm đụ Tư Đát trên giường cách đó vài thước.

Như vậy là thế nào? Tại sao tự nhiên lại có một màn hỏa mù y như cảnh trong phim trinh thám như thế này?

Đầu đuôi chuyện này là do Hạnh. Hạnh từng nghe Sảnh kể nỗi lo âu của Sảnh về một hoàn cảnh có thể đưa Sảnh đến một hành động loạn luân. Sảnh khiếp sợ vì đôi khi chính Sảnh cũng không tự chủ được. Nên phải cố tìm cho được một bà lớn
tuổi mà ân ái để quên đi sự cám dỗ dễ sợ hàng ngày, đang cố đẩy Sảnh làm chuyện vô luân. Hạnh đã giới thiệu với mẹ nàng.

Để cho hai người đang ngây ngất với cơn sướng, Hạnh tắt đèn dẫn Tư Đát vào, đánh tráo bà Vân bằng Hạnh. Còn bà Vân thì xuống đụ với Tư Đát. Mục đích của Hạnh làm là để Sảnh có cảm giác như đang gần bà Khởi, để xem phản ứng của Sảnh như thế nào. Chỉ có thế. Nên khi thấy Sảnh thấthần ngồi bàng hoàng ngơ ngác, Hạnh nhào đến ôm hôn và nói:
- Em đùa chút chơi. Đừng có giận nhen cưng.
Dù giận lắm, nhưng Sảnh cũng không nở lòng nào la Hạnh mà chỉ nhìn cặp mắt Tư Đát và bà Vân đang đụ nhau tỉnh bơ. Hạnh giải thích:
- Lâu lâu cho họ tái hồi Kim Trọng một chút cho đỡ thèm đỡ nhớ mà. Nhưng mà mẹ em vẫn là người tình của anh, đừng có lo...
Rồi Hạnh vọt qua giường bên kia bảo bà Vân qua với Sảnh. Bà Vân âu yếm hỏi Sảnh:
- Xin lỗi đã bỏ anh, qua ngoại tình với thằng con nuôi một chút. Anh có giận em không?
Vẫn chưa hết bàng hoàng, Sảnh nhìn bà Vân và hỏi:
- Tư Đát là con của Vân à?
- Phải. Mà là con nuôi. Thỉnh thoảng tụi em vẫn còn hẹn gặp nhau, đụ lừng trời. Cho vui mà. Đời sống đâu có bao nhiêu lâu. Không đụ, không chơi, không hưởng rồi sẽ có ngày mình có muốn cũng không được. bây giờ em muốn anh thế thằng
con nuôi của em.) tiếp tục đụ em nhen anh.

Sảnh lừng khừng như cái xác không hồn. Đầu óc hắn muốn nổ bung ra vì tiếp nhận không biết bao nhiêu cảm giác lạ lùng, kỳ quái. Bà Vân lại đè sảnh nằm ngửa ra mà bú cặc. Bây giờ bà mới tung hết các chưởng các chiêu quái đãn ra phục vụ cho Sảnh ngất ngư. Bà lấy hai trái vú kẹp chặt con cặc Sảnh lại mà đụ. Đèn sáng trưng. Sảnh không những tay cầm chặt hai bắp đùi bà Vân, mà mắt chàng cũng không rời bà nửa giây.

Sảnh sợ lại có màn đánh lận con đen nữa. Giữa lúc đó Hạnh lại trần truồng chạy qua ngồi vắt trên người Sảnh, dí lồn vào miệng bắt Sảnh bú. Dưới kia bà Vân đụ. Thế là cùng một lúc Sảnh hưởng luôn cả hai mẹ con.

Con Hạnh cố tình làm cho Sảnh phải thoát xác, phải trở nên con quỷ không còn giữ chút đạo đức liêm sĩ trong người nữa. Để mai kia, Sảnh có nhúng tay vào việc gì phi đạo đức, thì không còn phải ăn năn ngần ngừ. Con Hạnh là loại thiếu nữ đã dâm ngoại hạng, lại luôn luôn có khuynh hướng xô đẩy người khác vào các vũng bùn nhơ.

Hai mẹ con Hạnh thay nhau đụ Sảnh đêm đó đến gần sáng. Sảnh rũ liệt tay chân. Xương cốt nhừ tử. Sảnh như một cái xác mỏi mệt rã rời. Hắn về nhà lùa vịt chậm chạp ra Gò Ô Môi. Một ngày nữa buồn bã lê thê kéo qua.

Tối đó, Sảnh về nhà ăn ba hột, rồi lăn đùng ra ngủ thiếp. Lúc nửa đêm, mẹ nó lại rên la, quằn quại với Hoạch. Nếu như mọi lần thì Sảnh đã bò ra ngoài hành lang để xem phim khiêu dâm. Còn đêm nay, Sảnh như cái cây hết nước, héo úa, thê
thảm.

Bỗng Sảnh nghe chân mình như có ai sờ. Quái lạ. Phòng bên kia mẹ nó với Hoạch vẫn đùa giỡn rên la rậm rật. Vậy thì ai vào đây mà sờ chân nó như vậy? Sảnh hơi ớn lạnh. Rồi nó nghĩ:
- Hay lại cô nhân tình rấn mắc, thích đùa dai tên Hạnh.
Sảnh hỏi khẽ:
- Ai đó vậy?
- Dì đây.
- Lại Hạnh hả?
- Không. Dì Hai đây. Dì là má của Hoạch đây!

Sảnh tức khắc rút chân, vùng dậy. Cái buồng tối thui, Sảnh chẳng thấy gì hết. Thì ngay lúc đó người đàn bà đã nhảy đến ôm Sảnh, dùng mũi hôn mà nó một cái. Hơi người đàn bà này thơm mùi dầu hoa lài. Bàn tay bà để trên mu bàn tay Sảnh mát rượi, mềm mại. Sảnh hỏi khẽ:
- Dì Hai? Má của Hoạch?
- Phải rồi. Nói nho nhỏ, không bên kia mẹ con nghe thấy bây giờ.
Bà nói thật nhỏ, rồi kề mũi hôn má Sảnh một cái nữa
- Ủa. Dì đến đây hồi nào vậy, không ai biết à?
- Không. Dì đến đây thật bất ngờ, và bí mật. Dì muốn đích thân rình xem có phải Hoạch đã ăn nằm với mẹ của con không? Từ đầu hôm tới giờ, hai người đó đã bú đụ nhau không ngừng. Như vậy thì sự nghi ngờ của dì là đúng. Với dì, chuyện đó
cũng chẳng ăn nhám gì. Sinh lý mà, thèm thì tìm nhau, cho nhau, ai mà chẳng được.

Sảnh nhớ, năm ngoái sang ăn giỗ bên Lạc Thiện, nó thấy dì Hai giàu hơn, đẹp hơn mẹ nó nhiều Chồng bà cũng mê vợ bé và cũng đã bỏ nhà đi khi thầng Hoạch mới có 10 tuổi. Nhà Sảnh nghèo, thắp đèn dầu phọng. Muốn sáng, Sảnh phải đốt đèn, mà bị dì Hai ôm nó chặt cứng, không cục cựa, nhúc nhích gì được. Làm sao bây giờ? Giọng nói thì quả là dì Hai rồi. Nhưng Sảnh muốn chấn chắn đó là dì Hai, mẹ của anh Hoạch.
- Dì muốn con đừng đốt đèn, đừng làm tiếng động. Nhất là nói năng thật nhỏ. Cứ để cho họ hưởng. Dì với cháu đắp mền, ôm nhau ngủ...

Gió khuya ngoài kia làm các tấm phênh quanh nhà khua phần phật. Tiếng dế, tiếng ếch nhái kêu vang quanh vườn là tiếng động che lấp nhiều tiếng động khác. Lòng Sảnh rơi vào một cái hố tràn đầy những cảm xúc lạ lùng, chưa từng có. Giữa giấc ngủ ngon lành, bỗng có dì Hai trèo lên giường ôm nó mà tình tự!

Đã có một vài lần, sau khi mục kích Hoạch đụ bú lồn mẹ nó, Sảnh cũng rấp tâm mưu có một ngày, Sảnh sẽ tìm cách ái ân lại với dì Hai để trả thù. Mà cái cách đó ra sao thì Sảnh chưa biết, và cũng chưa vẻ ra trong trí. Thì hôm nay tự động dì Hai lại dấng thân đến để tự hiến mình.
- Nằm ở đây nghe phòng bên kia bà già với Hoạch ái ân và la lên ầm ầm như thế Sảnh có bị kích thích không?
- Dạ... có.
- Có khi nào bò qua xem lén họ du dương với nhau không?
- Dạ... có.
- Rồi Sảnh im lặng như vậy mà chịu được à?
- Nếu dì là Sảnh, xem những cảnh đó dì sẽ làm gì?
- Dì nói con đừng cười nhen. Dì phải tự sờ lồn, làm sao cho mình cũng sướng, cũng ra, cũng khoái như họ mới được..: Nghĩa là, lúc nãy, dì đã ra hết một lần ngoài hành lang rồi...


Dì Hai vừa dứt lời, con cặc Sảnh sừng lên, cương cứng. Phần vì bà cứ kề tai, kề ót Sảnh mà thì thào và thở nhẹ. ốc trâu của Sảnh cũng nổi lên khắp người. Hai tay Sảnh nãy giờ bất động, bỗng nó ôm ghì siết thân người dì Hai, ch~a thẳng con cặc
vào bắp vế của bà. Dù tối như mực, tín hiệu đó của Sảnh đã cho dì biết mặt Sảnh đang đỏ gay vì anh chàng đang dúi dúi cái mặt vào hôn đôi má bà một cách đầy ân tình tha thiết. Rồi cũng trong bóng tối dày đặc của nhà quê, môi Sảnh va phải
môi dì Hai lúc nào không biết, ng ừng đó, nồng nàn, da diết...
Bên kia, mẹ Sảnh rên lên từng hồi:
- Cháu ơi! Đó, dì ghiền món đó nhứt. Bú nhẹ thôi con. Cứ rà lưỡi nhè nhẹ như vậy mà nó sướng hơn là bú đó con. ở đây luôn với dì, làm chồng dì nghen Hoạch?

Nghe thế, bỗng Sảnh nút lưỡi dì Hai càng cuồng bạo hơn. Hình như nó đang trả thù. Dì Hai hỏi:
- Con đang trả thù cho mẹ con đó hả?
- Dạ. Tự nhiên con muốn làm một cái gì cho đã nư. Anh Hoạch đang bú lồn mẹ con. ảnh đang liếm mồng đốc của mẹ con...
- Nó làm chuyện đó, mà con lại nút lưỡi dì để trả thù à?
- Chớ làm sao hả dì?
- Người ta làm sao thì mình làm vậy chớ. Ăn miếng phải trả miếng chớ!
- Biết dì có cho phép không?
- Không cho phép mà dì tự động vào phòng con, mò con à? Và đang ôm con hôn như hôn một nhân tình? Dì cũng muốn trà thù...

Bỗng bà gác chân qua ôm Sảnh. Thằng Sảnh bỗng nghe cái đùi của bà mát rượi, không mặc quần. Chòm lông lồn dày cộm đang cạ sát vào bắp vế nó. Sảnh hỏi một câu thật nhỏ:
- Dì cổi quần từ lúc nào vậy?
- Từ phút dì muốn trả thù, nghĩa là lúc mẹ con la bên kia...

Sảnh đưa tay lên sờ đôi vú bà, thì những khuy áo cũng đã được cổi ra tự bao giờ. Nó dí mũi vào hôn, dí mồm vào bú như con bê con đang khát sữa. Tiếng dì Hai rên lất khẽ mà Sảnh vẫn nghe rất rõ. Bà đang trần truồng trong bóng đêm, bàn tay bà đang mân mê khúc gân nóng hổi của thằng Sảnh một cách thân thương. Sảnh đang ngất ngư say theo mối tình lạ lùng hơi vô đạo đức này.

Nếu không có đêm qua, chấc đêm nay Sảnh cũng chẳng dám nằm ôm bà dì Hai mà tình tự được Dì Hai hỏi:
- Con có biết trả thù cho mẹ con không?

Sảnh im lặng tụt người xuống hôn nhẹ cái lồn của dì Hal bằng mũi một cái hơi lâu. Sảnh nghe mùi dầu hoa lài, pha lẫn mùi nước lồn hãng hăng. Mùi da thịt đang nồng nan đòi hỏi, bốc lên từ cái háng ướt nhẹp nước lồn. Sảnh lấy một cái gối kê cao mông đít dì lên. Và cũng bằng mũi, Sảnh hôn rất nhẹ, hành hạ bà dì đang chết thèm, uốn éo. Hai tay luôn ghì mạnh đầu Sảnh vào sát lồn bà. Bà nói thật nhỏ:
- Trả thù đi con? Bên kia Hoạch nó đang bú lồn mẹ con dữ lắm đó...

Sảnh không thèm nghe, cứ lấy lưỡi liếm chỗ bấp vế non, hai cái khe chỗ bắp đùi. Lâu lâu nó ghé liếm một tí nước lồn, rồi lại lang bang ra đầu gối, lỗ rốn...
Dì Hai phải chồm dậy, nói thật gần, giọng như năn nỉ:
- Dì Hai lạy con. Muốn cái gì dì cũng cho hết. Bảy năm rồi con ơit Nước lồn của dì ứa ra ngập hết rồi. Cho lưỡi vô đi?

Những ngón tay của Sảnh banh lồn bà ra. Nó đá lưỡi thật nhẹ vào đầu hột le, xong móc mồng đốc Dì Hai nằm bật ngửa ra nghe cái bịch, rồi quằn quại như con trùn bị lát cuốc xắn làm hai. Nghĩa là bên kia, mẹ nó nói gì, thì bên này Sảnh làm cho aì Hai như thế. Bà bịt thật chặt miệng lại cho tiếng la đừng vang ra, mà nó vẫn nghe rõ mồn một thật thê thiết, tội tình.

Lúc Sảnh nhấn cái cằm với mớ râu lởm chởm vào lồn bà, thì bà hẩy cái đít lên thật cao, lắc lư, hai tay vả vào mặt Sảnh bem bép. Sảnh nghĩ, nếu được tự do la, có lẽ cái nhà tranh này sẽ vỡ tung ra từng mảnh.

Và dì Hai diễn xuất cuồng mê lắm. Lần đầu tiên Sảnh biết đã. Vì nửa sướng nửa trả thù. Những sợi râu lởm chởm ở cằm Sảnh như cái cào, phá nát hết lồn bà dì. Trời đất quay cuồng. Màu đen của đêm tối cũng sáng rục những hình ảnh muôn màu đang nhảy múa. Sảnh nhớ lời Hạnh dặn:
- Có những thứ khác thế con cặc mà vẫn có thể làm cho người đàn bà ra được.

Chỉ nội hai ngón tay của Sảnh móc tận trong xa đáy lồn mà dì Hai đã muốn chết, còn nói chi đến cái cằm với râu bàn chải dũa qua dũa lại trên hột le. Rồi một tay kia, Sảnh đưa lên bóp vú. Đã vậy bà Khởi bên kia lại la lên:
- Ông bà đất nước ơi? Nhìn xuống đây coi thằng chồng nhỏ của con nó ăn khí lồn của con đây nè.

Nó đẩy hai ngón tay vô móc, rồi lấy ra mút. Vậy thì còn nước non đâu nữa mà chơi với đụ. Sảnh làm y chang bên này. Dì Hai la lớn không được nên bà Khởi bên kia đã la giùm. Dù vậy, dì Hai vẫn gào lên thật nhẹ những câu tình tự hơn làm Sảnh vô cùng khoái:
- Mình ơi! Lên nằm trên em, cho em hôn môi mình chút đi. Nếu bên kia họ thành vợ chồng. Sao hai đứa mình không ở với nhau? Gia tài của em ăn làm sao cho hết. Đừng chăn vịt nữa mình ơi?

Sảnh bò lên, hôn túi bụi lên cổ, lên tai, lên tóc dì Hai. Rồi nó nút lưỡi ngon lành, ngút ngàn, ngất ngây. Sảnh cứ để con cặc nằm ơ hờ trên mu lồn bà dì. Dưới kia, đít dì Hai sàng qua sàng lại, cố canh sao cho con cặc Sảnh đâm vội vào lồn cho bà tưyệt cùng sung sướng. Mà thằng Sảnh lại tai ác lúc dì canh đúng ngay miệng lồn thì nó lại lách con cặc đi chỗ khác. Làm bà dì càng điên cuồng, táo bạo, chịu hết nỗi bà thò tay cầm lấy con cặc của Sảnh đút ngay vào lồn:
- Đừng giết em mình ơi! Làm gì rồi cũng không sướng bằng cái đụ. Đâm sâu cho lút hết vô đi mình ơi? Anh không cần nắc. Để em sàng cho em ra trước một cái nhen mình. Anh giữ lại cho em nhen. Anh đừng có ra sớm. Em phải tắt hơi lìa đời tối hôm nay thôi...

Bỗng Sảnh thấy lòng chợt yêu dì Hai một cách dữ dội. Nó hiểu ở dì Hai, có cái gì giống hệt hình ảnh hằn sâu trong ký ức nó suốt ba năm nay, từ ngày nó rình xem mẹ nó với Lộc, rồi với Hoạch làm tình, và những đêm bà tắm dưới trăng ngoài giếng. Đã có lần Sảnh định bỏ nhà trốn đi. Đó là thời gian Lộc bỏ về quê cưới vợ. Mẹ Sảnh thèm đàn ông đến trở thành con mẹ điên. Thấy đứa con trai nào đi ngang trước nhà, bà cũng đứng nấp sau líp cửa nói nho nhỏ:
- Đẹp trai quá vậy? Sao không vô đây đụ giùm em một cái?

Sảnh muốn trốn đi vì sợ... sẽ có ngày, nửa đêm, bà Khởi không dằn được cơn thèm, sẽ mở cửa buồng nó, và...

Sảnh đã ở lại, vì bà Khởi đã không hết lương tâm. vẫn còn có cái gì đó níu bà lại, mặc dầu nhà chỉ có hai mẹ con, nửa đêm nửa hôm chang có ai nghe thấy. Thỉnh thoảng có lúc nửa đêm, bà nằm một mình bên kia, mà cũng gào la như đang làm tình với ai. Sảnh lại bò ra hành lang, nhìn xuyên qua lỗ phênh. Thấy bà Khởi cầm một trái dưa leo sần sùi, tự tay thụt vào lồn đụ thê thiết để tưởng tượng...

Sảnh lại muốn bỏ nhà trốn đi, vì chính nó, hay con quỷ dâm dục trong đầu óc nó, đang lấy tay bịt lương tâm Sảnh lại.

Nhưng đêm nay, đang khi ôm đụ dì Hai, một hành động bất ngờ, không cố ý, đã giải tỏa những lo âu như nó đang đứng khập khiểng trên bờ miệng giếng. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thì toàn thân nó sẽ rơi đánh tỏm xuống đáy giếng sâu. Sảnh đang đụ dì Hai với nỗi mừng lẫn sự khoái lạc lạ kỳ, thích thú.
- Tại sao em cứphải cần có một con cặc ở trong lồn em? Tại sao em cứ phải hạnh phúc với xác thịt, phải có sức đè nặng trên người em, thì thào bên tai em, hôn em? Em không biết. Đã nhiều lần em làm việc, làm thật nhiều để quên đi sự đòi hỏi của xác thịt. Hay em đã dùng những vật khác như hai ngón tay, như trái chuối, như củ từ để thay thế. Mà rồi chẳng có toa thuốc nào làm em dịu được nỗi thèm khát có được một người đàn ông sống, nói, đụ, bú... và một quả tim biết rung động theo sự đòi hỏi của em...

Dì vừa sàng đít, vửa thỏ thẻ bên tai Sảnh như thế Sảnh nghe du dương, êm đềm nhưbài tình ca mùi mẫn. Sảnh đang đắm đuối chìm sâu vào khoái lạc thần tiên trên thân hình thơm tho, đầy đặn của dì Hai, rồi nó tình tự với dì:
- Đêm nay, nhờ dì, Sảnh quyết định ở lại nhà này. .
- Bộ Sảnh tính bỏ đi à?
- Dạ. Nếu không... thiên hạ không biết, thì lương tâm Sảnh cũng đày đọa Sảnh đến chết.
Nói xong Sảnh ôm đụ dì Hai để nghe tiếng dì rên trầm thống bên tai. Rồi cả hai đã ra trong nhau khoảng một giờ sáng. Sau đó cứ trần truồng ôm rOLPngủ say sưa như một đôi tình nhân.

Bà Lý vào phòng. Lòng bà rộn lên một nỗi vui lạ lùng. Nỗi vui như ai sắp mang biếu bà một món quà gì to lớn lắm. Mỗi lần sắp được đụ một con cặc mới là bà vui, và rộn ràng như hoa nở mùa xuân. Một bê thui, một dê hàng nàm. Chắc chắn là bé lắm, và ngon tuyệt chứ không phải là tầm thường.

Gần nửa giờ sau, bà Khởi mở cửa, bước vào với một thằng bé, mà thoạt nhìn bà Lý nghĩ chắc nó chỉ mới có 11 tuổi.
- Thưa chị đây là Quân, một xích mi lão tổ của Gò Ô Môi, Bà chị nào đã qua tay em này rồi cũng ngợi ca... Còn kia là chị Lý, chị của chị. Rồi, hai người cứ tự nhiên. Trước lạ sau quen. Chị Lý rất giàu. Quân đừng ngại. Cứ xổ những chiêu tuyệt vời Phần thưởng sẽ rất huy hoàng... Chị ra phía ngoài, xem qua vách ván...

Bà Khởi rút êm ra, đóng cửa. Căn phòng trở nên im lặng, hữu tình. Vì cả bà Lý, lẫn Quân đang ngập ngừng nhìn nhau. Tim bà Lý phập phồng vì sắp được đụ với một thằng bé nhỏ tuổi thua con bà. Mà nhỏ như thế thì làm sao biết gì để mà bà Khởi ngợi khen. Bà hỏi Quân:
- Em bao nhiêu tuổi?
- Dạ hết năm nay em 16 tuổi.
- Sao 16 mà tác của em như 13.
- Thân hình em thì nhỏ nhưng của quý thì lại to lớn bạo à chị.
- Em biết làm tình hồi bao nhiêu tuổi?
- Hồi 11, 12 gì đó quên rồi, mà đụ toàn con nít không à.
- Em có chơi người lớn lần nào chưa?
- Cái đó thì nhiều rồi. Cả năm nay. Chị nào đụ em rồi cũng kêu lại cho đụ tiếp. Nhất là chị Khởi nhà này. Có khi em với chỉ lên tuốt Gò Ô Môi, ôm nhau đụ nguyên ngày trong cái chòi của anh Sảnh Bữa nay chỉ giới thiệu em cho chị. Thấy chị là em khoái liền. Vì người chị, nước da chị, coi sang với đẹp hơn mấy bà miệt vườn ở đây. Nên hồi nãy giờ ngồi nói chuyện với chị mà con cặc của em nó nứng lên cứng như khúc củi.
- Em biết nút lưỡi không? Nút lưỡi là hôn môi đó
- Mèn ơi! Đi chơi mà không biết nút lưỡi, họ cười sao?
- Đâu lại ôm hôn chị đi. Thử coi tài nghệ em tới đâu.

Thằng Quân hơi rụt rè, vì bà Lý có vẻ sang trọng quá. Nó bê bê cái đít ngồi xích gần lại, cầm bàn tay bà Lý ngắm những ngón tròn trắng nuột, móng dài sơn đỏ, rồi nói:
- Nội nhìn bàn tay chị, cũng đủ khoái rồi. Bàn chân nữa. Một lát nữa chị cho em hôn hai bàn chân chị nhen?
- Hôn liền bây giờ đi. Cho em tự do, muốn làm gì thì làm.
Quân quỳ xuống đất, nâng một bàn chân bà lên hôn. Lần đầu tiên bà Lý được cảm giác này. Vì chưa từng được ai hôn chân bà. Thằng bé liếm nhẹ cái mu bàn chân. Nó liếm một cách thiết tha. Vì với nó cũng là lần đầu tiên được hôn bàn chân của một bà sang trọng, sạch sẽ như thế.

Cảm giác tê rần chạy khắp toàn thân bà Lý, rồi bà nằm bật ngửa ra thưởng thức. Lưỡi Quân liếm rất nhẹ ở khe các ngón chân, rồi ngậm luôn ngón chân mà bú. Quân làm thật chậm rãi thiết tha. Chưa gì bà thấy nó đã vượt điểm của Sảnh rồi. Bà nhắm mắt mơ màng sống với ảo mộng. Sao thế giới tình dục có thiên hình vạn trạng? Mỗi một người tình mới đều mang đến cho người một khoái lạc đặc biệt khác nhau.

Quân đang liếm lên cổ chân và dọc luôn lên bắp chân. Hôn đến đâu, nó vén cái ống quần soie trắng của bà Lý lên tới đó. Bà rên rất khẽ. Tiếng rên mang mang vời vợi, như tiếng gió êm của rùng thổi qua lá thông. Bà đang mê mang tàn tịch. Nó khác với những lần Sảnh bú lồn hùng hục. Những lần đó bà gào thét, khàn cả cổ, nước mắt chan hòa. Còn bây giờ, từng sợi lông nhỏ trên da thịt bắp chân bà đang chổng dậy, đang đã ngứa...
- Em tiến mau lên phía trên cho chị chút được không?

Thằng Quân càng chậm và rỉ rả hơn ở chỗ đầu gối. Không biết sao, khi nó hôn ở đó, thì bà Lý vặn mình, hai chân đều giật, và bàn chân triển thẳng ra. Các ngón chân thon đẹp chúm lại với nhau. Một ống quần đã được bà Lý tự động vén lên thật cao, ngang chỗ cál bẹn. Quân thoáng thấy tí quần xì líp màu hồng, ôm không hết lồn, để lông đen chỉa ra. Quân vẫn tà tà đưa lưỡi quét bắp vế, nhưng bàn tay mặt của nó đã đặt lên mu lồn bà Lý mà sờ soạn.
- Em chậm quá. Chị khô môi hết rồi Quân ơi!

Bóp mạnh lồn chị đi em. Liếm dưới kia không bằng chỗ em đang bóp đâu. Tay Quân bóp lồn, lưỡi Quân rà bắp vế. Bất giác hắn luồn bàn tay qua ống quần đã được vén cao, xuyên qua luôn xì líp mỏng, chạm ngay lồn bà Lý mà bóp. Bàn tay Quân ướt chẹt nhẹt. Hắn rút ra liếm sạch, rồi lại cho tay vào sờ tiếp. Bà Lý chịu hết nổi, tự động tuột hai cái quần một lúc xuống phía dưới, trưng cái lồn đầy lông ra và mời Quân:
- Nhìn lồn chị đi Quân. Chị phục đường lưỡi của em quá.

Thằng Quân trườn người lên nhìn chăm bắm vào cái lồn mọc tràn đầy lông quăn, đen thui. Nó ngắm thật lâu, trong khi bà Lý tưởng thế nào lưỡi Quân cũng tràn ngập vào quậy phá. Bà hẩy rất nhẹ cái mông đít. Hai chân dang rộng ra. Hai bàn tay còn banh hai mép lồn để mời Quân. Thằng bé cứ ngắm. Bực quá, bà Lý đè đâu Quân vào và nói như khóc:
- Tội em quá anh Quân ơi? Phút này mà anh còn để cho em mỏi cổ chờ nữa thì thà chết còn sướng hơn. Nhanh đi anh?

Quân phải vạch lông bà sang hai bên mới thấy được khe lồn và hột le, Khi miệng Quân ngậm hột le vào mà nút thì bà Lý ưỡn toàn thân lên cao, ré lên một tiếng. Bà Khởi ngồi ở ngạch cửa nhìn vào, tay bà cũng đang xe hột le. Nghe bà Lý la lớn, ở ngoài kia bà Khởi cũng la theo:
- Coi đã con mắt hết sức. Chưa bao giờ nó làm cho em như vậy đâu chị Hai ơi! Đụ mẹ anh, bất công lắm nghe anh Quân.
- Dì Ba ơi! Cám ơn em đã cho chị người tình thật tuyệt diệu? Nó ngậm hột le mà không bú. Chỉ lấy đầu lưỡi đánh ở trên đầu hột thôi. Trời ơi?Tại sao không cho con gặp người này trước chồng con. Sướng như vầy còn ngoại tình làm gì nữa hả Trời?

Bà chỉ nói được có chừng đó rồi im luôn, vì hàm răng trên cắn chặt môi dưới, chịu trận, mắt trợn trắng.

Quân banh miệng lồn ra, dùng hai cái môi thổi re re vào đó. Món này làm cho lồn bà Lý vừa mát lạnh vừa tê tê. Cái sướng lạ lùng này cả đời bà chưa hưởng qua. Đã vậy hai ngón tay Quân tăng cường, xe hột le bà ngất ngư. Thỉnh thoảng, Quân đâm trọn cái lưỡi dài vào xa tận đáy lồn, nhúc nhích, rồi nằm yên, rồi lại nhúc nhích tiếp. Cái sướng không liên tục. Làm bà Lý nằm chờ, rồi được sướng. Nhưag lúc lưỡi Quân móc cái mồng đốc thì chỉ được có năm phút, bà Lý cong mình ưỡn đít, la bể nhà:
- Cha mẹ ơi? Con dâm lắm mà không chịu nổi thằng nhỏ quá nửa tiếng. Cho con ra, con ra nè, cha mẹ nhìn đi. ối, Sảnh ơit Em ở nhà đụ bậy nè. Đó Ra nữa đi con... ra... đi.

Rồi bà hạ cái mông đít xuống kêu cái bịch, nằm bất động như thây ma. Quân trồi lên cổi luôn cái áo lụa trắng cho bà, để đùa ngịch với hai trái vú no tròn.
- Đụ mẹ, ngoài này em cũng ra nè. ối, sướng, sướng lắm. Ông thiên thần, thổ địa ơi? Ướt hết bàn tay con rồi ông ơi!

Bà Khởi nằm lăn quay ra dưới đất mà thở. Trong này Quân đang bú say mềm cái vú của bà Lý, mà bàn tay vẫn xoa xoa lông lồn. Nó vờn bà như mèo vờn chuột. Bà hỏi:
- Cặc anh đâu, em không thấy hả Quân? Cổi quần ra cho em cầm đỡ chút được không? Anh bú lồn sướng cỡ này chắc em cũng cưới anh làm chồng luôn quá, Quân ơi.

Quân cổi truồng. Bà Lý thò tay xuống cầm con cặc nghiến răng bặm môi, ngây ngấy mơ màng, khen:
- Mười sáu tuổi mà con cặc quá sá như vầy, tiên cũng phải mê. Làm cách nào mà con cặc anh to quá sá vậy hả Quân?
- Tại bị mấy bà mấy chị ngày nào cũng ngậm bú nên nó nở. Với lại em giống hết ông già. Cặc ổng còn to dễ sợ hơn... Mỗi lần ổng đụ bà già là bả xé quần xé áo, xé gối xé mền...
- Vậy bữa nào rảnh, anh mang ổng tới đây đụ em luôn đi.

Thằng Quân khoái quá. Nó chưa gặp người đàn bà nào ăn nói tự nhiên như vậy. Nó hỏi lần nữa cho chắc:
- Có thiệt muốn đụ ông già em không?
- Muốn, muốn lấm. Hai cha con anh ráng đụ cho em khoái, em nuôi luôn, khỏi đi làm gì hết cho mệt.
- Bây giờ để em đụ chị trước một cái xem chị có chịu không?
- Khoan đã anh. Cho em ngắm con cặc anh một chút đã.

Bà Lý ngồi dậy, trong khi thằng Quân nằm ngửa ra, phơi con cặc không dài lắm, nhưng bề tròn thì to hơn con cặc của Sảnh. Bà trố mắt nhìn không chớp. Con cặc của chồng bà hồi đó cũng chưa chắc đã lớn bằng. Bà cắn môi, nựag yêu thương khúc gân to quá cỡ của Quân, rồi hít hà:
- Như vầy đã quá bự rồi. Cặc ông già anh còn bự hơn sao? Phải nhớ bữa nào mời cha anh tới đây chơi, làm quen...

Nói xong bà Lý le lưỡi liếm đầu cặc của Quân một cái, rồi lại cầm, ngắm say mê. Xong bà ngậm vô rồi lại nhả ra. Bà dùng mũi hôn khắp con cặc, chòm lông thưa và nhất là hai hòn dái của Quân.

Bà bắt chước Quân dùng lưỡi hành quân, vì cái lưỡi là vũ khí lợi hại nhất của tình dục. Nó cử động được lúc mềm, lúc cứng và còn nhám, nóng, và trơn ướt lên đụ, để nhìn Quân:
- Em phải làm hết sức cho anh ra mới được.

Mặt Quân tỉnh bơ. Nó đang luyện khí công, đang phân tán, đang suy nghĩ đến việc khác, cho bà Lý tha hồ tấn công. Bà sàng cái đít xay lúa, đụ xéo, đụ xiêng, đến cả thân hình ướt đẫm mồ hôi, mà thằng Quân vẫn trơ trơ như tượng đá. Bà sà xuống hỏi:
- Bộ đụ với em, anh không sướng hả?
- Đụ với ai em cũng vậy thôi. Phải kéo dài vài ba tiếng đồng hồ. Phải để cho phái nữ ra trước ba bốn lần, rồi mới tới phiên mình. Mình ra trước, cặc mềm xèo, họ đâu còn đụ được. Bà Lý khoái quá, nằm sát trên người Quân, hôn sát môi chuẩn bị ra cái thứ hai. Quân cứ mặc kệ, để cho bà chị muốn thụt, muốn cuồng nộ cỡ nào cũng được. Bà la không lớn, nhưng tiếng rên thoát ra nghe não nùng, chất ngất lắm. Bà sướng quá bởi cặc của Quân to thật. Nó chật chội cửa mình bà dù nước lồn đã ứa ra ướt đẫm:
- Quân ơit bóp mạnh cặp vú giùm cho em sướng thêm một chút. ừ, bú cũng được. Anh ơi, nghe em ra nè. Đụ con nít sướng như vầy thì việc gì phải tìm đàn ông chi cho nó mệt. Em đang tắm cho con cặc của anh bằng nước lồn em đó Quân
ơi? Nghe không... đó... nghe không?

Thằng Quân nằm trân mình toàn thân cứng ngắt. Mặc kệ cho bà Lý sàng mạnh cỡ nào. Nó nhắm mắt nhớ đến những bó lúa, những thúng mạ, những bó củi đước ở ngoài đìa mỗi ngày nó chèo xuồng nhặt được... Bà Lý ra xong, cứ nằm ì trên người nó nặng trì mà thở dốc. Mồ hôi ướt nhẹp từ người bà chảy dọc xuống làm cả thân người nó cũng ướt theo:
- Chị cứ chơi cho đã đi. Em chưa ăn thua gì hết. Cứ đụ cho tới chiều tối cũng được. Chừng nào hết sức thì nằm ngửa ra cho em lên đụ. Em muốn làm cho chị phải phục tài của em bữa nay sát đất mới được.
- Em... phục... quá rồi còn gì nữa. Em phải lấy anh luôn chớ không làm vợ thằng Sảnh nữa. Em muốn đụ hoài mà Sảnh thì hai ba đêm mới cho em một lần, Thèm chết được! Sao anh dai quá chừng vậy hả anh Quân?

Ngoài kia bà Khởi đang dọn cơm, bà nói vọng vào:
- Mời anh chị ra ăn vài ba hột rồi vô đụ tiếp.
Hai người không mặc quần áo, ra ngoài bếp ngồi ăn cơm. Bà Khởi hỏi:
- Chắc chị Hai quên thằng Sảnh mất tiêu rồi còn gì?
- Còn phải hỏi nữa. Chị phải phát lương cho Quân, để ngày nào nào nó cũng phải qua đây làm việc Đã quá dì Ba ơi? là dì Ba. Khoái nhất là đã gần hai tiếng đồng hồ rồi mà Quân chưa có bắn ra cái nào hết.

Bữa cơm xong, cả ba đang ngồi nói chuyện thì Hoạch và Sảnh về, tay xách một xâu cá và một con chồn hương còn sống. Mặt Sảnh hơi đổi sắc khi thấy bà Lý trần truồng ngồi bên cạnh cậu bé quen cùng xóm. Bà Lý nói ngay cho Sảnh yên tâm:
- Đây là Quân, người thay thế anh, làm cho em thỏa mãn những đòi hỏi mà anh không thể thỏa mãn hết cho em.
Sảnh thở hắt ra, lòng đau quặn thắt khi nghe bà Lý nói ra một câu trắng trợn như thế. Nhưng sau một lát, nghĩ lại Sảnh thấy bà có lý. Vì chính đôi lần Sảnh cũng tự cảm thấy mình bất lực trước con ngựa xích thố này, lúc nào cũng đưa cao bốn vó chạy nước đại, chạy băng đồng, chạy băng rùng không biết mệt.

Ăn nằm với nhau gần hai tháng, có lúc Sảnh uể oải mệt nhoài, chán ngán, lừ đừ không còn hăng hái như đêm đầu tiên khi bà Lý mò vào phòng sờ chân Sảnh. Sự thật vẫn khác với mộng. Đời hết vui khi đã vẹn cáu thề. Dù bà Lý chẳng nói ra
nhưng những tiếng thở dài trong đêm tối của bà khi nằm ôm Sảnh gát chân qua cà mu lồn thật sát vào bắp đùi Sảnh... Sảnh hiểu là cơn khát tình của bà trổi dậy, mà người chàng thì yếu hẳn. Tâm trí không còn thấy hứng thú... "

Bây giờ chứng kiến cảnh cả hai đang trần truồng ngồi bên nhau, Sảnh đành mỉm cười: Cười cho bà Lý và Quân an tâm là Sảnh đã hiểu lý do về sự hiện diện của Quân. Và cười để miễn cưỡng chấp nhận, không phải là sự phản bội, mà là một sự thật phủ phàng của cuộc tình chàng đang có với bà Lý.

Thằng Hoạch nhìn mẹ nó đang choàng tay qua vai Quân nói cười một cách tự nhiên, nó hỏi Sảnh bằng giọng xẳn:
- Anh im lặng được với cảnh này hả Sảnh?
Rất từ tốn, Sảnh ngồi xuống trả lời:
- Không chấp nhận cũng không được. Cũng may bữa nay tụi mình về sớm. Nhưng đó là lẽ tự nhiên, Sảnh không thắc mắc.
Rồi Hoạch quay sang hỏi bà Khởi:
- Còn dì Ba, dì có thể như thế không?
- Có lẽ còn hơn gấp trăm lần là khác. Em cũng muốn anh hiểu em như Sảnh đã hiểu chị Hai. Em cũng muốn anh hiểu, một đàn ông không đủ thiếu gì cho một đàn bà.


Tới phiên thằng Hoạch ngồi phịch xuống ghế, và tâm trạng nó cũng diễn ra y hệt sự suy nghĩ của Sảnh về bà Lý. Cả hai cậu bé Sảnh và Hoạch bây giờ mới thấy mặt thật của đàn bà. Họ không phải là những đóa hoa, hay phái yếu mà sách vở đã nói. Họ là phái mạnh, ít ra là trên phương diện tình dục. Hai cậu ngồi nhìn nhau, ngầm đồng ý và phải đành buông cương cho hai con ngựa dì Hai, dì Ba muốn làm gì thì làm.
Bà Khởi chạy vô xóm, khoảng mười lăm phút sau, dẫn về ông Mộc, cha của Quân, rồi giới thiệu với bà Lý:
- Lát nữa chị đổi món. Đây là ông Mộc, người đã huấn luyện cho Quân thành một xích mi lão tổ.

Bà Lý vẫn trần truồng tự nhiên, ngồi ngắm ông Mộc. Ông Mộc khoảng ngoài 40. Tóc muối tiêu, da ngăm ,mặt chữ điền, quắt thước. Bà Khởi làm cho ông một tô cơm thật lớn, và ông ăn không đầy năm phút là hết sạch. Mọi người nhìn ông với cặp mắt kinh ngạc.

Nhìn tướng tá to cao của ông Mộc, bà Lý mừng thầm trong lòng là sẽ được đụ với một ngươi nông dân tràn đầy sinh lực. Bà gác một cái chân lên bàn, phô bày bộ lông lồn rậm đen cho ông Mộc nhìn, và bà hỏi:
- Em nghe thằng con anh bảo bửu bối của anh dữ lắm hả?

Ông Mộc không trả lời, đưa mắt ngắm thân hì nh nẩy lửa của bà Lý, rồi từ từ cổi áo, đưa bộ ngực nở nang ra. Rồi cổi quần cho cả nhà nhìn khúc gân to kỳ cục, dài thòng, bung lên chỉa ngang ra phía trước. Thằng Hoạch bấm tay Sảnh như thầm thán phục.

Ông Mộc xin bà Khởi một quả trững vịt, rồi cầm con cặc cứng ngắt đó đập vỡ quả trứng cho mọi người xem. Xong ông lại cầm con cặc gõ lên mặt bàn nghe cụp cụp. Tất cả nhà tròn xoe mắt xem phần biểu diễn sơ khởi của ông Mộc, rồi nhìn nhau, không nói với nhau được một tiếng.

Ông Mộc đứng vòng tay ngang ngực, bằng một giọng oang oang, ông nói:
Phải mất mười năm luyện tập công phu, uống máu rắn liên tục mỗi ngày một chung vớl rượu đế. Mườl năm ròng rã, không gần một người đàn bà nào. tập trung tinh khí, quỳ trên đá ong, luyện cho mình một thần lực siêu phàm, để gặp bất cứ một nữ dâm nào mình cũng thắng. Một người đàn ông bình thường thì không cách chi trị nổi một người đàn bà bình thường. Hai cháu Hoạch và Sảnh muốn có một nội công thâm hậu, mỗi sáng lúc năm giờ qua nhà bác, bác luyện cho.

Nghe ông Mộc nói xong, bà Lý đứng dậy, tiến đến gần ông Mộc, quỳ xuống, hai tay bợ con cặc nặng ký của ông mà ngắm say sưa. Quả thật bà chưa từng thấy qua một con cặc nào dễ sợ như thế. Đầu nó to như quả chanh. Thân dài một tấc rưỡi, da đen, sần sùi mà độ cứng thì vô địch. Làm như con cặc được đẻo bằng gỗ lim không bằng. Ông Mộc vẫn vòng tay đứng nhìn dáng dấp say sưa của bà Lý. Bà dùng mũi áp sát con cặc vào hôn nồng nàn thật lâu.

Lúc đó thằng Quân ngồi một mình trên ghế, bà Khởi chạy lại cũng quỳ xuống đất cầm con cặc của Quân lên và hôn giống hệt bà Lý đang hôn cặc của ông Mộc. Dù nóng mặt lắm, nhưng hai cu cậu Hoạch và Sảnh đành thúc thủ, im lặng. Cả hai đều cảm thấy mình không giống ai hết cả về thể chất lẫn sức lực...

Bà Lý dẫn ông Mộc vào phòng trước. Bà Khởi dẫn Quân vào phòng bà sau. Hoạch và Sảnh chỉ còn là hai khán giả xem cọp, nghĩa là nhìn qua lỗ phênh.
Vừa vào phòng, ông Mộc hỏi bà Lý:
- Một ngày em đụ được mấy lần? '
- Em làm hoài được hoài, ngoại trù hai bữa ăn.
- Vậy là thuộc loại dâm nặng. Ai giới thiệu anh cho em?
- Thằng con anh chớ ai.
- Nó nói sao? Nó có diễn tả đúng những gì anh có không?
- Nó bảo với em mỗi lần anh đụ chị bên nhà, là bả xé quần xé áo, xé gối xé mền. Có đúng như vậy không?
- Mới đúng có một phần. Còn nhiều thứ nữa thì nó chưa nói.
- Còn phần khác? Phần khác là những gì anh nói thử em nghe coi.
- Phần khác là bả tắt ngủm, chết mất mấy giây, rồi sống lại và khóc như cha chết mẹ chết. Không phải khóc vì đau. Mà khóc vì quá sướng, quá khoái lạc Và đòi đụ tiếp. Ông Mộc cầm tay bà Lý hôn một cái rồi hỏi:
- Hỏi thật. Lúc nào em cũng dâm, hay có một thời gian đặc biệt nào đó thôi?
- Em cũng trả lời thật. Là hình như lúc nào trong em cũng nổi lên cơn thèm khát xác thịt. Và nếu gặp một đối thủ cừ khôi em có thể bỏ luôn bữa ăn để miệt mài truy hoan. Anh, anh hãy bắt đầu với em đi, em sẵn sàng chờ đây...

Ông Mộc đứng thẳng người, kéo bà Lý đứng lên theo, Bà ngước mặt chờ đợi. Ông Mộc không hôn môi, mà dùng môi lẫn mũi ông hôn xuống cổ bờ vai, roi lên ót bà Lý. Hai gót chân trắng nỏn của bà nhón cao lên cho ngang với tầm con cặc ngổ ngáo của ông Mộc. Bà thoa hai tay lên hai trái ngực nở nang của ông Mộc, bóp nhè nhẹ và ngất ngây theo hơi thở từ mũi ông Mộc phà trên làn da non của bà.

Ngoài kia thằng Sảnh xem phim mà lòng vô cùng cảm phục ông Mộc. Ông quả là sư phụ. Ôngquả là Vô Thượng Sư về làm tình. Ông phà gió nhẹ để tạo nên cơn bão dữ trên đất đai bà Lý. Hãy nhìn gương mặt đê mê sầu mộng của bà. Hai cái môi như sưag lên, cong tớt. Hai mí mắt sụp hẳn xuống, nhắm lờ đờ, chìm trong ảo mộng. Tất cả da thịt bà nổi hàng triệu ốc trâu.

Đã thế hàm râu trên của Mộc đã đánh thức hết bao nhiêu thần kinh dục vọng trong bà. Chưa gì, bà Lý cho tay xuống cầm cứng lấy con cặc to xù xì của ông Mộc mà cà vào miệng lồn. Hai chân bà đứng dang rộng ra. Ông Mộc vẫn miên mang với cặp môi thần sầu trên bờ vai đầy đặn trắng bóc của bà Lý.

Thằng Sảnh xem mà răng thì nghiến trèo trẹo. Hai bàn tay nó nắm cứng lại. Sảnh cố học hết nghệ thuật tân kỳ mới lạ của ông Mộc. Trong này bà Lý đã đâm cặc của ông vào cửa mình, và hẩy đít tới Khúc gân tiến vào dinh, vào hang Bắc Pó, vào lăng Bác. Râu Bác với lông dái của ông Mộc xáp khít lại nhau, là lúc bà Lý co hẳn hai chân lên, bắt ông Mộc ảm bà lên mà đụ, và hôn môi ngất ngư.

Ông Mộc quả là cao tay ấn, ông không thèm nắc. Ông để cho bà Lý tự động hẩy, nhấn, muốn làm gì thì làm tùy ý. Bà Lý chỉ im lặng được có mấy phút, rồi phải la lên:
- Cặc của anh đã to mà lại còn cứng nữa, ai mà chịu cho thấu? Chưa ai đụ em như vầy hết anh Mộc ơi! Em không cho anh về nhà nữa. Anh phải ở đây làm chồng em luôn. Em sẽ cung phụng tiền bạc, nuôi anh như nuôi một ông vua, chịu không?
Không nghe ông Mộc nói gì hết. Ông im lặng hành động. Mặt khác ông như một thiền sư, lòng không dấy lên một xúc động, hay một tín hiệu nào cho thấy ông đang khoái lạc. Mắt ông mở hồn nhiên, gương mặt bình tĩnh, hơi mỉm cười. Rõ ràng ông đang vận dụng nội lực để dẫn hồn đi chơi nơi một cõi khác. Ông bước tới, bước lui trong phòng bằng những cử động thật nhẹ nhàng, êm ái. Trông ông cứ như một lão trượng đã dày công tu tập, bước nhẹ trên cỏ rừng buổi sáng. Ông không nghĩ mình đang đụ.

Cái xác thì đang làm chuyện phàm phu tục tử, mà hồn thì lại đang thanh thoát bay vào một cõi hư vô, không màu sắc, không tiếng động, không mùi vị. Nơi đó Có như KHÔNG. Tuyệt đối ông không đối thoại. Trong khi bà Lý như con vật bị thọc huyết, la gào thê thảm. Sướng quá, bà nắm tay đấm vào ngực ông Mộc nghe bịch bịch. Bà muốn thức ông dậy để cùng bà nghe cái sướng ngất trời đang lan dần khắp toàn thân. cái mông đít dày múi của bà nắc phành phạch vào bộ đồ đồng của ông Mộc.

Ngoài kia, Sảnh vừa xem vừa phục ông Mộc vô cùng. Ông Mộc vẫn im lặng ẵm bà Lý như một người bố ẵm đứa con gái. Ông vẫn nhẹ nhàng bước đi và lúc nào cũng uyển chuyển nhẹ nhàng như con mảng xà bò trên giàn hoa lý. Giữa lúc đó, bên kia bà Khởi la lớn:
- Hoạch ơi? Anh có thấy thằng Quân nó đụ em thê thảm chưa? Cặc của nó to lắm anh Hoạch ơi! Nó nắc cái nào ra cái đó. Lồn em ứa nước ra nhiều lắm mà cặc nó vẫn chật cứng đây nè. Sướng lạ lùng lắm anh Hoạch ơi! anh Hoạch. Anh phải cố
nhìn cho kỹ, mai mốt đụ em giống y hệt như vầy nghe anh Hoạch!

Hoạch nhìn rỏ, nghe rõ, nhưng mủi lòng, vì làm sao nó có được con cặc rộng khổ như của thằng Quân được. Muốn thì phải dậy sớm lúc năm giờ sáng, qua nhà ông Mộc luyện khí công, và ròng rã 10 năm không được rờ đến đàn bà, đến tình dục ? Nó đang mục kích con cặc to tổ chảng của Quân dộng vào lồn bà Khởi. Và cũng giống hệt ông Mộc, Quân im lặng hành đạo, hồn và trí của nó cũng đang vào cõi hư không.

Mười năm không được rờ đến đàn bà, đến tình dục? Mười năm không thấy lồn đàn bà? Thà chết sướng hơn? Còn phải thức dậy lúc năm giờ sáng? Bỏ đi tám! Năm giờ sáng đôi khi bà Khởi vẫn còn thức, và Hoạch đang bú lồn, hay bà đang bú cặc. Dậy thế được mà dậy? Nhìn công lực và kích thước của Quân, Hoạch thèm lắm. Nhưng phần tập luyện thì coi bộ khó đạt tới! Làm sao mà Hoạch có thể nhịn đụ, nhịn lồn được trong suốt 10 năm trời ròng rã. Thà chết sướng hơn.

Lúc bà Khởi ra một cái, Quân rút con cặc to ra, tụt xuống liếm lồn, thì Hoạch giật mình một lần nữa, vì cái lưỡi dài thòng của Quân. Nó không dám nhìn nữa, chạy qua với Sảnh nhìn ké.

Trong kia, ông Mộc nằm ngửa trên cái bàn, thòng cẳng xuống, chổng dựng ngược con cặc lên trời cho bà Lý liếm. Trông như bà đang ăn một đòn chả bò cỡ lớn. Con cặc dài từ chân tóc trên trán bà xuống tới cằm. Cái miệng bà bị con cặc nông rộng ra như muốn rách mép. Bà cố hết sức mà con cặc chỉ vào sâu tới đốc họng bà có hai phần, còn dư ở ngoài cả khúc dài. Da cặc sần sùi lấn cấn như trái khổ qua. Một tay bà Lý ôm cặc bú, tay kia bà mân mê hai hòn dái to như hai trái chôm chôm lớn.

Ông Mộc nằm thư thả, nhàn hạ, thanh thảng. Gương mặt ông điềm đạm, tỉnh táo như không có gì xảy ra quanh đó. Mắt ông mở, sáng long lanh, không cần nhìn bà Lý đang khom người ăn ngon lành ăn say mê khúc gân trời cho của ông. Bà Lý hoàn toàn không biết là bà đang bú một con cặc của một nhân vật xuất sắc, một thiên tài nổi bật của Gò Ô Môi. Bà hỏi:
- Đã có bao nhiêu người đàn bà nàm dưới bụng anh, hả anh Mộc?
- Cây ô môi có bao nhiêu bông thì có bấy nhiêu đàn bà con gái ở làng này đã quỳ bái phục yêu mê hai cha con anh.
Anh nói sao? Cả con gái nữa hả?
- Chuyện rất thường. Mười ba, mười bốn tuổi, cho tới bảy mươi.
- Em không tin. Cặc lớn như anh với thằng Quân làm sao đút vô lọt lồn 13 tuổi. Cặc này mà đút vô thì con nhỏ tét lồn làm sao?
- Lớn hơn gấp bốn lần nó cũng lọt tuốt luốt.
- Trời đất thánh thần. Cặc ai mà to gấp bốn lần của anh?
- Cái đầu con nít nhỏ mới đẻ ?

Bà Lý bỗng cười, vì ông Mộc nói có lý quá. Nữ thập tam là đã có thể đụ được. Mà đụ được thì đẻ đâu có bao xa. Nhất là ở nhà quê, đôi khi mới 13 tuổi đã có hai đứa con. Bà Lý thấy khoái quá, hỏi tới:
- Anh nói đúng à ! Cái đầu con nít còn lọt được thì cặc anh với thằng Quân thì co thấm tháp gì. Nhưng mà... anh nói thiệt là anh đã có đụ con nít nhỏ 13 tuổi à?
- Thiệt tình thì.... nổi tiếng như cha con anh, giống như cục đường phơi ngoài chợ. Người lớn đồn rầm, thì tới tai con nít. Mà con nít nó đông như ruồi Con nào cũng biết đụ sớm. Khi đã biết ăn rồi, ai cũng muốn tìm hiểu món ngon vật lạ mà thưởng thức. Vậy là cục đường của anh bị ruồi bu lại. Nó hiến thân, tình nguyện. Mình không phải mở lời. Giống như bữa nay, anh đâu có câu nào trêu ghẹo, gạ gẫm em không.

Bà Lý cứ áp con cặc của ông Mộc sát tận má, nằm nghiêng mặt, nhìn ông Mộc mà hỏi thật chân tình:
- Em cũng biết đụ hồi 13 tuổi, mà với con cặc bình thường như của thằng Sảnh. Còn to như của anh thì... bữa nay em mđi hưởng lần đầu tiên. Đâu anh kể cho em nghe một lần nào anh đụ con nhỏ 13 tuổi nào đó đi. Em muốn nghe để nứng hơn...

Ông Mộc chồm dậy, ẵm bà Lý lại giường. Hai người nằm nghiêng, đút cặc vô lồn, ôm nhau khắn khít. Rồi với một giọng thật trầm, ông Mộc thou thẻ kể:
- Chuyện cũng lâu rồi. Từ cái hồi anh gom hết đồ đạc chống xuồng từ Long Xuyên tới Gò Ô Môi này tìm đất sống. Đó cũng là thời kỳ anh luyện khí công. Nhịn gần đàn bà, luyện công, là để cho khỏe khoắn và giỏi võ. Nhưag cục gân nó nổi bự hồi nào không hay. Cho đến một bữa, con mẹ Hóa, chủ đất lại chơi, làm quen rồi bắt chuyện. Bà nói với anh giọng lẳng lơ:
- Buổi sáng, mỗi lần chú ở truồng luyện võ là heo tôi ở bển bị đói. Gà vịt kêu la ầm trời. Nồi cháo heo luôn luôn bị cháy...
- Sao kỳ vậy dì Hóa? '
- Mèn ơi? Ta nói rõ ràng như vậy mà còn làm bộ hỏi nữa. Chú phơi cái đòn củi chần dần giữa mặt trời vậy, cây cỏ nó cũng héo. Nói chi tới đàn bà góa như tôi... Làm ơn... mỗi lần tập võ, tròng giùm cái quần vô có được không?
- Dạ, tại vì cái môn võ này phải đập cặc vô đá ong, rồi tẫm muối phơi nắng. Cho nên cháu ở truồng cho tiện.
Bà cười ỏng ẹo, đưa cái cặp mắt dâm đãng nhìn cái quần đùi:
- Trời đất ơi? Nó tội tình gì mà xách cổ đập vô đá ong, rồi còn tẫm muối đem phơi nắng? Không thương nó nữa cho tôi xìn, đem về bển tôi nuôi, tôi cưng, tôi nựng, tôi...
Bả tiến tới sát, đứng trước mặt anh, lả lơi, nói nhỏ:
- Năm nay bao nhiêu tuổi mà con còn nhó híu vậy?
- Dạ, năm nay cháu 21.
- Mèn đét ơi! Hăm mốt mà coi như mới 15. Sao hổng lấy vợ đi, mà sống cu ki có một mình vậy cưng?
- Dạ, cháu đang luyện khí công. Cấm không được gần đàn bà. hết năm nay mới được xả luật.
Phạm giới là có thể chết ngay.
- Ối! Mộc nói cho vui vậy chớ làm gì gần đàn bà mà có thể chết được? Người ta đi tư, rồi cổi áo hoàn tục. Con bầy con lũ mà còn chưa chết nữa huống là... Nè, thử một lần cho biết đi... Ta nói thiệt Cái đó.. nó sướng... lên tận mây xanh lận Mộc à...

Nói xong bả kéo cái ống quần Mỹ A lên tuốt trên cao phơi cái đùi trắng bóc, hấp dẫn. Rồi bả ngồi lên ghế, thò một tay vô ống quần đó chà chà cái lồn, khiêu dâm anh.
- Mộc ác lắm nghen? Chồng em chết cả mười mấy năm. Ta cấn răng nhịn thèm chịu trận được. Khi không ở đâu tới cất nhà, muớn đất của ta, rồi còn bày đặt luyện khí công, khí cặc, ủa quên, xin lỗi, khí công thôi, chớ không có khí cặc. Làm cho cửa mình người ta... trào nước, nứng lồn muốn chết luôn.

Nói xong bà táo bạo tuột luôn cái quần lãnh đen, phơi cái lồn ướt nhẹt với chòm lông rậm rì đen thui ra:
- Mộc nhìn coi, em nói có sai đâu. Hay không chơi thì... làm ơn muốn rờ, muốn giỡn hớt, muốn thụt, hay muốn bú, liếm gì cho em đỡ thèm chút cũng được. Em hổng có thu tiền đu. Anh muốn ở tới bao lâu cũng được.

Nhìn bộ lông lồn dày rậm của bà không thôi, là mắt anh nó đã hoa lên đom đóm. Nước miếng trào ra đầy miệng, muốn đè bả ra đụ một cái cho đã nư. Nhưng không dám, vì sợ công trình mình giữ được chín năm roi sẽ tiêu tan. Anh đứng như trời trồng. Lòng động lên cơn thèm lồn ác liệt. Phần nữa, bà đang lấy hai ngón tay, kẹp cho cái hột le trồi ra đỏ au. Một ngón tay kia bà chà xác mạnh lên đó:
- Đây nè ? Cái hột le quái quỷ này chỉ cần anh đụng tới, là em có thể lăn ra tất thở cũng được. Mộc ơi là Mộc. Tội nghiệp em lắm anh ơi! Rờ nhẹ giùm em một cái được không?
Tuy thèm đến điên lên được, anh vẫn dõng dạt nói:
- Cháu chỉ rờ để cho dì sướng thôi nhen. Còn... đụ ... thì dì phải chờ cho hết năm nay. Sang năm cháu mới dám.
- Được, được Lồn em muốn phực lửa rồi đây Mộc. Làm đi.

Anh bước tới, ngồi xuống. Lòng hồi hộp vì là lần đầu tiên được sờ lồn. Ngón tay của anh thế ngón tay bà chà nhè nhẹ lên hột le. Bà buông hết, ngồi dựa ngửa, trợn mắt, chu mỏ thở phì phì, hai tay bóp vú, miệng ú ớ:
- Anh phải lấy hai ngón tay kẹp nó lại, rồi chà mới đã Mộc ơi!

Anh làm theo lời bà như cái máy. Lòng thèm quá sức Con cặc của anh nó cứng ngắt và chổng ngược lên, đội cái quần đùi nhọn hoắc. Bàn chân của bà mới ác nhơn làm sao, bà dùng bàn chân chà chà lên con cặc nóng hổi của anh. Rồi kẹp nó lại mà thụt.
- Trời ơi! To cứng như vầy mà phải chờ... tới một năm nữa mới đụ thì nó phí của Trời quá đi Mộc ơi?

Nói dứt lời, bà cổi banh áo. Hai trái vú trắng, núm hồng phơi ra. Mắt anh tối tăm. Bà đã trần truồng hết ra ròi còn gì. Hai tay bà xe xe đầu vú, rồi bóp nhè nhẹ:
Nếu anh làm ơn bú nhẹ cái vú này thì anh muốn gì, từ đất đai, tài sản, ruộng vườn em hiến hết cho anh đó...

Anh chồm người lên, ngậm .đầu vú hồng bú ngon lành như ăn một trái nhãn. Hai tay bà ôm đầu anh nhận sát vô:
- Tay của anh ở dưới thụt lồn em Đỉ Mộc. Sao có một ngón vậy? Một ngón như đuôi chuột ngoáy lỗ mỡ. Phải đó, đúng... hai... ngón, phải rồi. Chết con ông Thần hoàng ơi! Thụt mà ngoáy nữa. Đó... mình ơi. úi, úi. Ai đốt nhà tôi kìa trời. Chuột chạy vô lồn tôi kìa. Trời ơi, ngón tay của Mộc dài quá, nó đụng cái... tử... cung em. Chết, chết, chết mẹ em... rồi. Đất đai, của cải em đó. Muốn... lấy... hết tùy ý ý ý ý!

Miệng bà la bài hãi. Hai chân bà tiếp tục thụt cặc anh trong quần. Sức trai hừng hực. Anh sa đà thụt lồn bà một cách chăm chỉ và bú hai trái vú say sưa, ngất ngư.
Nước lồn của em nó trào ra nhiều quá. Để nó chảy xuống ghế uổng lấm Mộc ơi? Hai tay anh ngừng bú vú, xuống dưới liếm sạch giùm em rồi cho tay vô thụt tiếp đi anh ơi!

Bà bảo cái gì anh làm cái nấy. Anh như thằng điên thật rồi, tuột hẳn cái quần bà ra khỏi người, banh rộng hai háng, chúi đầu vô. Cứ thế anh liếm sạch nước lồn, rồi ngậm vào hột le bà mà bú một cách rồ dại, dã man. Bà la như nhà bị cháy. La lớn lắm. Bỗng anh nghe có tiếng động sau lưng. Anh quay lại, thấy con Nga, con gái bà đang đứng nấp ở tấm vách phênh nhìn chăm chú cảnh mẹ nó la làng:
- Anh mở tủ em ra đi. Hộp nữ trang đó muốn lấy hết cũng được. Tiền em để trong ống tre ở đầu giường. Đó anh, chẻ ra hết hết đi. Em ra xã ký giấy cho anh hết điển thổ. Chết con ông bà cha mẹ ơi? Chết, chết con... Đụ cũng không sướng...
bằng như vầy.

Anh bú điên cuồng, man rợ. Hai tay bà bứt tóc, vả mặt anh. Hal gót chân dộng thình thịch lưag anh. Tóc bà xỏa mấy sợi ngang dọc trên trán, thấm ướt mồ hôi. Nhờ tiếng bầy heo, gà, vịt bên nhà bà đói la rất lớn, nên tiếng la của bà cũng không làm hàng xóm chú ý.

Anh bú lồn, bóp vú bà thật hăng còn có một lý do. Đó là anh biết con Nga đang nhìn lén. Anh muốn biểu diễn cho Nga thèm. Năm đó nó mới có 13 tuổi. Con nhỏ thật dễ thương. Có đôi lần anh được nói chuyện với nó, thấy Nga rất còn ngây
thơ Anh nhủ thầm:
- Nếu phải đụ thì đụ con Nga, trẻ hơn. Tại sao phải đụ bà già nó đến 32 tuổi.

Lòng thì nói vậy mà con cặc anh đã bị bà Hóa làm cho ngất ngư, chỉ còn có chờ chun vô lồn bà mà ói khí. Anh tiếp tục bú. Từ nhỏ đến giờ chưa được bú lồn, mà rồi anh cũng thành thạo làm cho bà say ngấy ngất mê mang.

Dùng hai chân, bà lần lần tuột cái quần đùi của anh ra. Rồi hai chân bà kẹp cái khúc gân mà anh đã khổ công nhịn thèm, luyện khí công gần suốt 10 năm. Xong bà đẩy mặt anh ra khỏi lồn, đứng dậy, rồi quỳ xuống, ngoạm lấy con cặc anh mà nút như đứa nhỏ thèm sữa gặp vú mẹ. Anh liếc về phía con Nga đang rình chỗ tấm vách phênh. Nó nhìn anh chăm bắm, rồi lại nhìn con cặc của anh mỉm cười. Lòng anh lại rộn lên một niềm vui và hy vọng lạ lùng. Mẹ nó bú cặc anh sa đà chăm chỉ, hoàn toàn không biết anh với Nga đang đá lông nheo với nhau, và cùng như hẹn hò một lần nào đó, cả hai sẽ gặp nhau.

Bú cặc đã thèm, bà bảo anh nàm ngửa trên cái võng gần đó, chổng cặc lên cho bà ngồi choàng qua, nhấn lồn xuống ngập lút hết cả con cặc và đụ anh tàn canh gió lốc: Em nói thiệt đó. Anh muốn qua nhà em lấy cái gì cũng được, vàng vòng em để trong tủ. Nếu muốn, anh đốt luôn cái nhà, em cũng không buồn. Cho anh hết đó Mộc ơi! Đụ con cặc anh rồi nhớ đến nghìn năm. Sao mà nó cứng như đá vậy hả anh Mộc?

Anh cứ để cho bà Hóa tha hồ đụ và nói bậy, trong khi mắt anh thì không rời con Nga đang hừng đỏ mặt đứng nhìn anh đụ mẹ nó một cách thèm khát Hôm đó anh đụ bà Hóa ra hai lần. Hai hôm sau, anh đang làm đất sau vươn để trồng môn thì con Nga thình lình xuất hiện. Miệng nó cười như hoa nở. Nga bước đến tay cầm dĩa bắp luộc và ly nước:
- Anh Mộc. Anh làm đất ngoài này mà em tưởng anh ở trong nhà. Làm em vô trỏng chẳng thấy ai hết. Nghĩ tay, ăn trái bắp uống nước đã anh...

Nói xong nó ngồi xuống. Con nhỏ thiệt dễ thương. Cái lý do khiến nó tới kiếm anh bữa đó là vì nó đã chứng kiến cảnh anh đụ mẹ nó, và những cái nhìn lẳng lơ như hẹn hò. Nga, chỉ mới hơn 13 tuổi nhưng chưa được 14. Tất cả nơi cô bé còn trinh nguyên trong trắng, hồn nhiên thơ dại. Giá như không tình cờ được nhìn trận đụ kinh hồn hai hôm trước, có lẽ còn lâu lắm Nga mới tìm đến gặp anh thình lình như hôm đó. tay Nga bứt một cọng cỏ Mắt Nga thỉnh thoảng liếc nhìn về hướng anh như muốn nói một điều gì, rồi lại thôi. Cuối cùng anh hỏi Nga:
- Mẹ đâu mà em ra đây?
- Bà già chèo xuồng ra chợ hồi sáng sớm lận.
- Hỏi chi vậy? Bộ anh nhớ bả lắm hả?
- Ý không, không! Hỏi cho biết. Sợ bả rình bắt gặp tụi mình ở đây rồi bả làm um sùm vậy mà.
- Rồi nếu bả rình thì anh hổng dám gặp em sớm. Đáng lẽ bữa đó em không nên nhm... Em đã cố gắng quay mặt đi mấy lần mà không được. Có cái gì cứ bắt em thèm cảnh khêu gợi đó quá chừng. Anh Mộc? Làm sao cho em hết thèm hả anh?

Anh trườn tới, ôm cô bé vào lòng siết thật chặt và đặt nó nằm ngửa ra trên chiếu, rồi sà xuống hôn nồng lên cặp môi tươi như hai cánh hoa. Nga níu cổ anh, rên âm ư, ngào ngạt và chất ngất đê mê. Gió hây hây buổi trủa, làm mấy lá tre khô rơi xuống trên chiếu. Tiếng tre kêu kẻo kẹt trong bụi, tiếng chim chèo bẻo kêu đâu đó thật gần. Anh sướng chết được khi ôm hôn cô gái 13 tuổi giữa trưa hè tĩnh mịch.

Tay anh lần mở cúc áo và lưng quần của Nga. Con cặc anh cương cưng lên và nóng hổi. Nga nhìn thấy, mỉm cười. Rồi cả hai trần truồng. Lông lồn Nga loe hoe xam xám. Trái vú thì chỉ lớn hơn trái chanh. Anh cúi xuống bú lồn Nga trước tiên. Ngon một cách lạ lùng. Chưa bao giờ ngon như vậy. Xong anh leo lên người Nga cầm cặc nhét thử vào lồn Nga. Anh không tin là lồn Nga có thể chịu được con cặc vốn đã to của anh. Vậy mà mọi việc đều xong xuôi, ngọt xớt. Và cuộc tình cứ thế kéo dài ở bụi tre sau vườn suốt hai năm...

Bà Lý nghe kể chuyện, khoái quá kéo Mộc lên bắt ông già đụ tiếp một trận nữa. Không ngờ từ hôm đó, bà Lý bỏ Sảnh mời cha con ông Mộc đến ở thường tnlc trong nhà.
Thằng Sảnh buồn quá cuốn gói, chống xuồng đi tha phương cầu thực, bỏ lại đằng sau Gò Ô Môi với biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui của những cuộc tình đã hằn sâu vào ký ức nó. Bây giờ, ai tới Đại Ngãi, khi tắc ráng chạy qua kinh xáng cũng thấy Gò Ô Môi, nơi đó còn cái chòi chăn vịt của thằng Sảnh đã tiêu điều xơ xác.

Hết