Showing posts with label Góc Trái Tim. Show all posts
Showing posts with label Góc Trái Tim. Show all posts

Thursday, June 13, 2013

Mượn lòng tin để yêu một ai đó, được không?

Có bất lực quá không, khi tự mình không có đủ dũng khí để lại bắt đầu yêu?

Có giả dối quá không, khi phải mượn lòng tin để cố yêu một ai đó? 
 
Phải bấu víu vào một bờ vai khác khi không thể tự đứng vững một mình… 
 
Phải đặt nụ cười của mình lên bờ môi của người khác. 
 
Và nước mắt chảy hộ trên gò má của một ai kia…
 
Có bất lực quá không, khi tự mình không có đủ dũng khí để lại bắt đầu yêu? 
 
Khi ngày xưa như bản án tù đang treo trước mắt… 
 
Khi “chia tay” là hai từ lững thững bước thản nhiên chờ một ngày không xa sẽ định đoạt. 
 
Khi chẳng thể nhắm mắt để cố quên một nỗi buồn…
 


Có công bằng với hiện tại hay không?
 
Khi nỗi đau đã qua cứ cố cản đường hạnh phúc…
 
Can đảm một lần vứt đi những ám ảnh vỡ tan và đẫm nước…
 
Có làm được không?
 
Khi ngoài kia một người vẫn đang đứng và chìa tay…
 
Chỉ để đợi trái tim mình ngưng thôi đừng rỉ máu…
 
Đợi khuôn mặt mình ngưng thôi đừng rớt nước…
 
Đợi môi mình biết cười, một nụ cười không chua xót và không đắng cay…
 
Khi ngoài kia, cách một cánh cửa thôi hạnh phúc đã dừng chân…
 
Cách một lớp bụi mờ của ngày hôm qua, và chiếc chìa khóa để tìm cho mình dũng cảm…
 
Đủ đau thì sẽ buông, đủ buồn rồi thì sẽ ngưng thôi không còn nhớ…
 
Cô đơn mệt rồi, có lẽ đã đến lúc đứng dậy và sống cho những ban mai…
 
Quên đi những đêm dài chỉ có nước mắt và tiếng nấc mắc nghẹn ở tận tim…
 
Quên đi những con đường đã từng một mình cắn đôi nỗi nhớ…
 
Quên đi nỗi buồn, và ngưng đi những nỗi sợ…
 
Mạnh mẽ lên nào, sao lại ngại ngần đến cả một lần để yêu?
 
Cứ mượn lòng tin đi, nếu bản thân mình thấy rằng sẽ trả được, sớm thôi…
 
Cho mình, cho bàn tay kia và cũng là tự cho nhau một lần để lấy lại những niềm tin…
 
Sẽ cùng nhau lấy lại những gì ngày xưa đã từng đánh mất…
 
Dẫu cho chia xa vẫn đang đợi đâu đó ở giữa ngã tư, góc khuất…
 
Thì hãy nghĩ đến bây giờ, tay mình còn nắm chặt, vẫn chưa buông.
 
Nếu không yêu, thì lấy gì để đau?
 
Trái tim sẽ chẳng biết đứng yên để rồi tự lớn…
 
Can đảm yêu, là can đảm chịu những nỗi buồn đắng đót…
 
Cứ mượn đi đã, yêu xong rồi, ta sẽ trả, sớm thôi… 

Tuesday, June 11, 2013

Chào em, Tháng Sáu nồng nàn!

Tháng Sáu, bình thường sẽ chẳng có gì đặc biệt lắm đâu. Đặc biệt và ngọt ngào chi cho một tháng Sáu oi bức, ngột ngạt và khiến con tim như ngừng đập.

Tháng Sáu, bình thường sẽ đi chơi cùng bè bạn, tranh thủ những tối mát mẻ hiếm hoi của thành phố càng ngày càng nóng dần lên như một hòn lửa.
 
Tháng Sáu, niềm vui sẽ gắn với những gì liên quan đến nước: một cốc sinh tố mát lạnh, bể bơi đông vui rộn rã đủ sắc màu, hay chỉ đơn giản là một cơn tắm mưa ngẫu hứng bất chợt. Tuổi trẻ mà…
 
Tháng Sáu, sẽ không là Tháng Sáu, nếu không nếm sấu đầu mùa. Một ly nước sấu chua dịu cũng đủ làm êm ái cả một mùa hè nóng bỏng. Một bát canh sấu mát lành cũng đủ xua tan những mệt mỏi của nắng hè oi ả.
 
Tháng Sáu, sẽ chẳng là tháng Sáu nữa đâu, nếu không có sen thơm ngát một vùng hồ lộng gió. Là sen, là thứ quà tinh khiết của trời đất. Ngoài kia, trời vẫn hầm hập và khó chịu một thái độ bực tức, còn trong đầm này, sen vẫn dịu dàng thế mà thôi. Ai làm sen duyên dáng đến thế, ai khiến sen mềm mại đến thế, ai nhờ sen thơm ngát đến thế. 
Sen hồng xen giữa những chiếc lá xanh mươn mướt màu của tuổi trẻ. Ừ thì sen là thiếu nữ mà. Nhắc đến sen, là nhắc đến những cô yếm đào sao mà mặn mà. Sen làm những người trẻ tuổi cảm thấy trẻ lòng biết bao nhiêu.
 
Tháng Sáu không dành cho những vội vã và hời hợt. Thời tiết không ủng hộ là một thử thách ghê gớm cho những con tim đang yêu và đang say. Hay đó là một thử thách thú vị cho những tình yêu mới chớm nở trong mùa xuân. Bắt đầu vào mùa xuân, vượt qua mùa hạ, nồng nàn mùa thu và ấm áp mùa đông. Cũng phải, bất cứ tình yêu trọn vẹn nào cũng cần bản hòa ca của bốn mùa, để biết mọi ngọt ngào là không dễ dàng, để biết bền lâu là biết giữ cho tim đang cháy  như thiêu như đốt của nắng hè Tháng Sáu.
 
Chào em, Tháng Sáu nồng nàn! 2
 
Tháng Sáu, kỷ niệm tưởng chừng đã nằm yên lâu lắm, nay bừng dậy và khao khát những nồng nhiệt. Tháng Sáu, tiếng piano nhà ai cũng miên man hoài cũ hơn, lòng chẳng đủ lơ đãng và bình yên để mà bước qua mọi thứ. Mỗi bước chân qua, mỗi con đường, những điều hấp dẫn, nhưng những thứ nằm lại trong lòng có bao giờ khép lại đâu. Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi. Quên được không những điều, ta chưa bao giờ?
 
Tháng Sáu, niềm tin bao giờ cũng đầy đủ và trọn vẹn lắm.
 
Tháng Sáu, từ những miền đất xa xôi, người thân yêu trở lại bên ta. Ừ thì lại kề bên nhau đấy thôi. Ừ thì có phải lúc nào xa xôi cách trở cũng khiến mọi thứ phai nhạt. Vì Trái Đất thì tròn vẹn như trái tim đấy mà thôi. Ngoài kia, nắng rót mật ngọt lóng lánh. Trong mắt những kẻ đang ngập tràn yêu thương, Tháng Sáu đẹp đến nhường nào.
 
Tháng Sáu, cho những vết thương mau lành miệng. Người ra đi trong ngày hè, và cứ ra đi mãi không trở lại.
 
Chào em, Tháng Sáu nồng nàn! 3
 
Cô đơn là một món nghiện, tưởng chừng không dứt ra được, mà kỳ thực vẫn có thể nhìn mọi thứ dịu hiền hơn đấy thôi. Nắng Tháng Sáu cứ gay gắt đi, mắt ta không vì thế mà cay xè nữa đâu. Tất cả cuối cùng vẫn là trải nghiệm để ta mang theo suốt cuộc đời. Những gì đã qua, em sẽ để dành suốt đời như là bài ca này, như là anh, như là Tháng Sáu…
 
Và Tháng Sáu, bao giờ cũng lấp lánh niềm vui con trẻ. Tháng Sáu có Tết Thiếu nhi, được dịp để trở lại ấu thơ, được dịp để ngắm nhìn những nụ cười vô tư không chút vướng bận. Tháng Sáu vì thế mà thường vui nhiều hơn buồn. Tháng Sáu cho bản thân chút suy tư, làm sao để những nụ cười cứ vương mãi trên môi, làm sao nhỉ?
 
Chào em, Tháng Sáu nồng nàn! 4
 
Tháng Sáu cứ trôi qua như thế, như một bài ca đủ nốt, đủ cả thăng cả trầm, đủ cảm xúc và cả những xáo trộn. Để rồi cuối cùng, chợt nhận ra, cảm xúc là để nuôi dưỡng tâm hồn và linh hồn, để trái tim mãi mãi đỏ lửa.
 
Những ngày Tháng Sáu 
 
Trái tim đỏ lửa... 
 
Chào em, Tháng Sáu nồng nàn!

Tóc ngắn, anh yêu em được không?

Tóc ngắn ơi, em đã cho anh biết rằng yêu một người không phải là vì người đó giống với hình mẫu lý tưởng của mình mà chính là lý tưởng hóa tình yêu cho phù hợp với người mình yêu.

Tóc ngắn à, hẹn em một ngày không xa. Ngày ta tự tin để nói rằng ta hợp với em...
 
Tóc em ngắn, em không phải chân dài. Tóc em ngắn, em không xinh lung linh trong chiếc váy chấm bi ngang đầu gối. Nhưng ta vẫn tự hỏi, tại sao ta thích nhìn em đến vậy.
 
Tóc ngắn à, sự thật là anh không thích những cô nàng tóc ngắn. Anh vẫn luôn mơ ước có một cô bạn gái cao nhưng không thô, tóc dài nhưng không xơ rối đi bên cạnh mình.
 
Ấy vậy mà, một chiều tháng 5, không gió, không mưa... anh bắt gặp một cô nàng tóc ngắn, chân cũng ngắn ngồi bên bờ hồ.  Dĩ nhiên em không thể lọt vào mắt anh rồi tóc ngắn ạ, em sẽ chỉ là giọt nước giữa mặt hồ phẳng lặng, lá cây giữa một rừng cây và không là gì trong cuộc sống của anh nếu như em không kéo anh vào thế giới của em.
 
"Anh gì ơi! Chụp cho em kiểu ảnh!"
 
Em đưa tay về phía anh mà gọi, anh giật mình nhìn xuống ngực, chiếc máy ảnh đang treo lủng lẳng trên cổ anh. Tóc ngắn muốn chụp ảnh. Anh đưa tay gãi đầu, tỏ vẻ ngần ngại, em lại chạy đến để kéo anh như anh chính là thằng bạn thân lâu năm của em.
 
"Anh chụp cho em cái cảnh giữa hồ ấy! Chỗ có hai con vịt đang bơi đấy!"

Anh há hốc nhìn em rồi nhìn về phía giữa hồ. Cảnh đẹp đấy, nhưng anh cứ nghĩ nhân vật sẽ là em chứ không phải là hai con vịt đang quấn quýt bên nhau. Và rồi anh chụp cảnh em muốn anh chụp, nhưng vô tình anh đã để em lọt vào khung cảnh mà không có hai con vịt. Và thế là anh chủ động làm quen với em.
 
Trong mắt anh, em đặc biệt không chỉ vì tóc em ngắn mà vì em không giống nhiều cô gái tóc dài anh từng gặp, từng quen. Họ có thể tạo đủ kiểu từ mái tóc dài khiến bao chàng trai mê mẩn, họ cài và kẹp đủ thứ màu sắc lên đầu… còn em chỉ đơn giản tóc ngắn, mái ngố, không màu gì khác ngoài màu đen huyền bí ẩn – như chính con người của em.
 
Tóc ngắn ơi, em đã cho anh biết rằng yêu một người không phải là vì người đó giống với hình mẫu lý tưởng của mình mà chính là lý tưởng hóa tình yêu cho phù hợp với người mình yêu.
 
Yêu không phải là đòi hỏi đáp lại tình cảm mà chấp nhận những gì người mình yêu trao, nhận nó một cách chân thành và giữ nó thật cẩn thận.
 
Yêu không phải là nhìn vào cái đẹp rồi rung động mà là trân trọng cả những điều không đẹp từ bên trong con người của người mình yêu.
 
Yêu là nhớ ngay cả khi ở gần bên, là không muốn rời xa, là im lặng khi nỗi nhớ ùa về… chỉ vì không muốn làm người yêu mình phải chịu những cảm giác buồn như mình.
 
Yêu là không quan tâm đến lý do của tình yêu, là dù cả thế giới này thú vị hơn người yêu mình, nhưng vẫn chấp nhận ở bên người yêu mà không một lời ca thán.
 
Yêu là không cần nói yêu nhưng trái tim và khối óc vẫn biết đó là yêu. Là anh yêu em, tóc ngắn à.
 
Tóc ngắn à, giờ thì anh nhận ra không phải em kéo anh vào thế giới của em mà chính anh tự nguyện bước vào thế giới diệu kỳ, nơi có một cô gái tóc ngắn, chân ngắn nhưng đáng để anh dành tình yêu, đáng để anh phải nâng niu, trân trọng cả cuộc đời.

Để đàn ông không hả hê, khi xuống giường?

Đàn bà phải làm gì, để khi bước xuống giường rồi, họ vẫn thắng? Họ phải làm gì, để cái sự hả hê có phần khốn nạn kia, sẽ khiến đàn ông phát sặc?

Điều hả hê nhất của một thằng con trai không phải là lột sạch đồ của một đứa con gái và được thỏa mãn, mà chính là lúc bước xuống giường, đứa con gái đã trở thành đàn bà đó phải xem gã đàn ông như lẽ sống của cuộc đời mình.

Gần đây, người ta đặt “màng trinh” dưới ngòi bút nhiều quá! Cùng một motip lên án những thằng con trai được thỏa mãn rồi thì muốn rũ bỏ, chửi rủa những thằng đàn ông muốn làm lẽ sống của một đống đàn bà và thương hại, khóc thầm, thậm chí khóc toáng lên cho những đứa con gái đã trót trao thân, gửi mình.

Cũng đúng thôi, đàn ông hay con trai trong mắt thiên hạ thì (luôn) xấu xa, đàn bà thì (luôn) nhẹ dạ chứ nói gì đến những cô chưa được làm phụ nữ. Không phải tất cả đàn ông đều xấu, nhưng có không ít kẻ rất biết hả hê. Đàn ông được hả hê, vì họ biết ác. Đàn bà chưa biết ác, nên họ phải phục vụ cái sự hả hê đầy tàn nhẫn kia!

Đàn ông nghĩ, một đứa con gái mất trinh, sẽ suốt đời phải lạy lục họ - những kẻ lấy đi sự trong trắng kia - vì sợ bị vứt xó, nên họ hả hê. Đàn ông tự mãn, cũng vì họ không có màng trinh! 

Mất vài cuộc hẹn hò, dăm ba câu hứa hẹn, thế là đàn ông tự nhận mình là thông minh, và kiếm được một đứa con gái cho mình thỏa mãn. Đàn ông cười, vì đứa con gái kiêu kì đến đâu, rồi cũng thành giá rẻ, sau khi xuống giường, và họ nghiễm nhiên trở thành vô giá!

Đàn bà yếu đuối, quằn quại một lần trên giường, cùng sự ra đi của vài ba giọt máu, đã nghĩ mình mất hết và tự nguyện trói luôn vào cuộc đời của thằng đàn ông kia, nên họ thua. Họ vừa mất, vừa thua. Đàn ông vừa được hả hê, vừa thắng.

Đàn bà làm đàn ông muốn lên giường cùng, nghĩa là họ đã thắng một nửa. Nhưng khi trên giường, đàn ông với miệng lưỡi của mình đã làm hòa nhanh chóng. Cuộc chiến thành ngang bằng. Và khi bước xuống giường, ôi thôi, đàn ông đã lật ngược tình thế từ lúc nào!

Đàn bà không chủ động giữ được mình, nghĩa là họ thua từ khi chưa bước vào trận. Họ thua sự tôn thờ của chính mình, thua đắng cay! Họ bị động từ lúc chiếc cúc áo đầu tiên bị cởi ra, cho đến lúc chiếc khuy cuối cùng được cài lại. Nếu không may, có khi, bạn còn phải tự cài, vì đàn ông, đang bận hả hê.

Vậy đàn bà phải làm gì, để khi bước xuống giường rồi, họ vẫn thắng? Họ phải làm gì, để cái sự hả hê có phần khốn nạn kia, sẽ khiến đàn ông phát sặc?

Tôi không khuyến khích bạn dễ dàng bán rẻ mình chỉ với những lời ngọt ngào ong bướm. Nhưng nếu bạn lỡ tin rồi, thì hãy tự mình ném kẻ xấu xa kia đi, trước khi bạn bị vứt xuống. Đàn ông tốt được bao nhiêu, khi đàn ông hả hê vì cái màng trinh kia, thì đầy rẫy?

Đàn bà vứt bỏ và ruồng rẫy mình, là đàn bà tự nhận thua. Nhưng đàn bà biết cái giá của mình, dù màng trinh đã rách, dũng cảm chối từ kẻ dẻo mồm nhưng không xứng đáng, là đàn bà thắng. Thắng hả hê!

Mỗi tấm biển đều có hai mặt

"Tốt và không tốt hoàn toàn không có phân giới rõ ràng, chính xác, có chăng thì chỉ là cảm giác trong lòng người mà thôi. Trong lòng ông chứa thứ gì mới có thể tìm thấy thứ đó”.

Có một lữ khách trẻ tuổi tình cờ gặp một người lớn tuổi rất hiểu thiền lý ở trên thảo nguyên, anh ta hỏi cụ già: “Ông sống ở đây có tốt không?”
 
Cụ già hỏi ngược lại: “Quê hương của cháu như thế nào?”
 
Người lữ khách nói: “Tệ lắm, vừa bế tắc, vừa lạc hậu”
 
Cụ già vội nói: “Vậy cháu mau đi đi, ở đây và quê của cháu rất giống nhau”.
 
Sau đó lại có một lữ khách khác đến, cũng hỏi cụ già câu như vậy, cụ già cũng hỏi ngược lại một câu như đã hỏi thanh niên trước, lữ khách mới đến trả lời một cách thâm tình: “Quê cháu rất tốt, đồng ruộng khe suối, cỏ cây nhà cửa, lại có người thân xóm giềng, đều làm cho cháu rất nhớ”.

Cụ già bèn nói: “Ở đây cũng đẹp như ở quê của cháu vậy”.
 
Có một người bên cạnh nghe như vậy cảm thấy nghi ngờ không hiểu, hỏi cụ già: “Tại sao cùng một câu hỏi giống nhau, mà cụ lại trả lời khác nhau một trời một vực như thế?”
 
Cụ già nói: “Tốt và không tốt hoàn toàn không có phân giới rõ ràng, chính xác, có chăng thì chỉ là cảm giác trong lòng người mà thôi. Trong lòng ông chứa thứ gì mới có thể tìm thấy thứ đó”.
 
Nhà thiền có câu: “Người trong lòng đầy bất mãn và trở ngại muốn đi tìm chỗ tốt đẹp để trở về nương náu, nhất định tìm không được nhưng trong lòng tràn đầy tình yêu và sự đẹp đẽ mới có thể phát hiện được ốc đảo của chính mình. Điều này xem ra dường như là việc phức tạp huyền bí, kỳ thật chỉ là nói rõ một đạo lý:
 
"Trên thế giới không có sự việc gì là tuyệt đối, bất cứ tấm thẻ nào trong tay bạn cũng hoàn toàn có hai mặt trái và phải."

Màu của nỗi nhớ...

Với nàng, nỗi nhớ nhung là một sợi chỉ mảnh, có thể đứt bất cứ lúc nào, cũng có thể thít chặt vào tim đến nhói...

1. Nàng là người chưa bao giờ tin vào phép lạ, cuộc sống của nàng đôi lúc phẩy sắc hồng nhưng đa phần là màu của thực tế, những gam màu trộn lẫn, không rõ ràng sắc nét, lúc nào cũng như là cuộc sống. Mà cuộc sống thì có bao giờ đơn sắc đâu…
 
Nàng quyết tâm dứt tình với anh, chọn cách xa anh để không phải mong nhớ, chờ đợi. Những đau đáu nhớ thương cứ hiện về mỗi đêm càng làm cho nàng quyết tâm quên được anh nhanh hơn. 
 
Tình yêu với anh thuở ấy đẹp như màu nắng, nhuộm đôi má nàng đỏ hây hây, làm cho con tim nàng bồng bềnh như thể lướt trên những vầng mây xốp trắng. Nàng còn nhớ, nhớ rất rõ và đóng khung tranh kỷ niệm về thời yêu đương ngả màu thời gian ấy. Nhưng anh chọn cách rời xa nàng, giống như cách anh không bắt nàng phải chờ đợi, chỉ đơn thuần là một câu nói chia tay, ngắn gọn, nhiều cảm xúc nhưng không hề có một giọt nước mắt, của cả nàng và của anh.
 
- Mình chia tay em nhé!
 
- Vâng, nếu đó là điều mà anh muốn.
 
- Đó là điều tốt nhất anh có thể làm cho em.
 
- Vậy thì… mình chia tay.
 
Cái không gian đặc quánh sự chia ly, cái không gian nhỏ bé ngột ngạt trong một quán café lạ lẫm. Chẳng hiểu sao, bất giác nàng thấy nhẹ tênh. Cảm xúc của nàng thậm chí còn vi vu nơi đâu đó chưa chịu về. Cho đến khi anh đứng lên đi khỏi, nàng ngồi lại một mình ở quán, lúc bấy giờ, nàng mới bắt đầu thấy nỗi đau dần lan tỏa, và nước mắt cũng làm ấm hai bờ mi. Nàng nhớ rất rõ, khoảnh khắc nàng yếu đuối nhất không phải là lúc chấp nhận lời chia tay, mà là lúc nhìn anh đi khuất…
 
2. Cuộc sống của nàng sau khi chia tay mối tình đầu chẳng có gì nhiều khác biệt, ngoài việc nhớ đến anh. Nỗi nhớ anh trước khi chia tay nó khác lắm, nó lạ lẫm lắm, nó dường như là một thủ tục mà mỗi khi mở mắt dậy và trước khi nhắm mắt đi ngủ đều thấy nhớ, đều mong ngóng, đều cảm thấy vui khi nhận ra rằng anh cũng đang nhớ đến nàng hệt như vậy. Nhưng sau khi chia tay thì khác, nàng biết có một người không thuộc về nàng nữa, không còn nhớ về nàng để bận tâm trăn trở, con người đó cũng dường như trở nên xa lạ, nàng tự nhủ, mình cứ nhớ vu vơ, rồi sẽ hết cái khoảng vu vơ ấy nhanh thôi.
 
Vậy mà nàng sai nhiều quá. Cái khoảng vu vơ của nàng kéo dài đến tận hai năm sau kể từ lúc anh đi. Anh dường như biến mất khỏi thành phố mà nàng đang sống. Anh đang tồn tại, nàng biết rõ điều đó, chỉ có điều, anh tồn tại như một người vô hình trong cuộc sống của nàng. Anh ở nơi nào đó mơ hồ lắm, làm việc gì đó mơ hồ lắm, và anh chẳng phải là anh của những ngày yêu nhau…
 
Nàng vẫn phải chật vật với nỗi nhớ anh mỗi khi đêm về. Đã có những lúc nàng thấy gối mình ướt đẫm và giật mình tỉnh giấc mới nhận ra một giấc mơ qua có bóng anh ở đó. Nàng tự hỏi anh có sức mạnh gì khiến cho nàng không thể dứt ra, mặc dù chẳng còn tồn tại trong cuộc sống của nàng, vẫn cứ đeo bám trong những giấc mơ. Nàng bất giác sợ…
 
3. Cuộc sống của nàng những ngày gần đây có đôi chút khác biệt, chẳng hiểu vì vô tình hay cố ý, mẹ nàng vẫn hay dắt nàng đến những buổi đi ăn với bạn của mẹ, và bao giờ cũng sẽ có một anh chàng hoặc trạc tuổi, hoặc hơn nàng vài tuổi, rồi thể nào nàng cũng được giới thiệu với người ta, sau đó, người lớn đi công chuyện, nàng và anh chàng kia ngồi tán gẫu với nhau.
 
Nàng biết, mẹ nàng bắt đầu để ý đến chuyện chọn con rể. Trong mắt mẹ nàng, nàng đã là thiếu nữ đến tuổi lấy chồng. Nàng bỗng dưng thấy sợ, thấy xấu hổ. Sợ vì nàng biết mình chưa đủ can đảm để bước vào một mối quan hệ nghiêm túc mới, nàng lại xấu hổ vì mình cũng chẳng phải đứa ế ẩm gì cho cam, xong suốt ngày bị lôi đi “coi mắt” một cách bất đắc dĩ.
 
Nàng từng thẳng thắn nói chuyện với mẹ, nhưng mẹ nàng là một người rất khéo. Mẹ đánh vào tâm lý và phủ đầu luôn với cô con gái rằng việc có người yêu, ra mắt bạn trai và gả chồng hẳn là chuyện một đời, nếu nàng không lo lắng cho cẩn thận, cuộc sống sau này của nàng sẽ không chỉ khổ sở cho riêng nàng, mà còn làm mẹ trở nên lo lắng. 
 
Vậy là nàng tiếp tục có một cơ số buổi xem mặt khác, nhưng chưa một ai khiến nàng để tâm. Nàng biết, bản thân nàng chưa muốn người khác chạm được vào trái tim mình. Nơi đó vẫn án ngữ một người, một người mà ngoài mặt nàng tỏ ra chẳng còn quan tâm nữa, một người mà nàng đã bảo dứt khoát sẽ quên được, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
 
Màu của nỗi nhớ 2
 
4. Vẫn là một ngày trời mây u ám, vẫn là một cuộc hẹn hò bất đắc dĩ. Lần này chỉ có nàng và đối phương, nàng muốn trốn đi để mặc mọi chuyện ra sao thì ra. Nhưng nàng sẽ cảm thấy áy náy với mẹ, áy náy với một người mình chưa quen. Dẫu sao bất lịch sự cũng không phải là phong cách của nàng. Hơn nữa, nàng muốn người ta “ngán” mình không phải vì mình cố tình tỏ ra như thế, mà kể cả khi mình không hề cố ý, người ta cũng sẽ tự khắc thấy “ngán” mới thôi.
 
Anh chàng xuất hiện, dường như khác hẳn với những người khác nàng từng gặp. Không đặt nàng lên cao quá, cũng chẳng tự hạ mình thấp quá, anh chàng là kiểu người biết cuốn người khác vào câu chuyện của mình, rất tự nhiên, rất thành thật, cũng lại rất điềm đạm và hóm hỉnh. Tuy vậy, nàng cũng không có nhiều ấn tượng cho lắm, cho đến khi anh ta nói về những cuộc chia ly…
 
- Em có nghĩ, trong những cuộc chia ly, người con trai cũng mang tâm trạng tương đương với người con gái?
 
- Em không nghĩ vậy. Tùy vào tình cảm của từng người thôi anh.
 
- Vậy là em từng yêu và từng thất bại à?
 
- Nếu em nói là chưa liệu anh có tin không?
 
- Câu trả lời vừa rồi của em cho anh biết mà. Dù sao em cũng nên quên hẳn người đó trước khi đi gặp một
người khác. Nếu em muốn, anh sẽ đợi.
 
Nàng nhoẻn cười, rút trong ví ra đặt tiền để dưới đáy cốc, gật đầu chào rồi đứng dậy ra về. Anh chàng không chạy theo nàng như những người khác, vẫn ngồi trầm ngâm ở đó, lặng lẽ nhìn nàng rất lâu. Nàng khổ sở khi thấy bị chạm vào mạch ngầm sâu kín đã cố gắng để che giấu. Nàng chắc mẩm mình đã sai lầm ở đâu đó, kể cả lớp phấn son trang điểm bình thường khiến nàng tự hào kiêu hãnh cũng bất giác trở thành vấn đề. Con gái phải trang điểm một cách cầu kỳ vì không muốn người khác đọc được những điều ẩn sâu trong đáy mắt, con gái phải trang điểm một cách cầu kỳ để đánh lừa người khác cũng như tự đánh lừa mình. Nàng biết trước khi đi gặp anh ta, nàng đã dành nhiều thời gian để trang điểm, nhưng có vẻ như nàng không thể tiếp tục dối lừa.
 
Màu của nỗi nhớ 3
 
5. Sau lần gặp mặt đó, anh ta xuất hiện đều đặn ở nhà nàng. Mẹ nàng tất nhiên lấy làm vui mừng vì cho rằng hai đứa có thể tiến triển tốt. Ở khía cạnh nào đó, nàng không thể lên tiếng đuổi anh ta đi, bởi anh ta là con của bạn mẹ nàng mà. Mặt khác, anh ta cứ lấy cớ sang thăm hỏi mẹ nàng, nàng vì lý gì mà đuổi anh ta về?
 
Nàng càng cố gắng tránh mặt, anh ta càng cố gắng để xuất hiện. Không phải kiểu theo đuôi nhằng nhẵng mà các cậu nhóc hay làm, anh ta luôn có lý do để xuất hiện bên cạnh nàng. Thậm chí có những hôm nàng nhớ đến anh, uống rượu trong bar và gọi taxi ra về, anh ta cũng lại có mặt trước quán bar đó, kéo tay nàng lôi xềnh xệch ra xe, quắc mắt nhìn nàng, tay choàng áo vest che lên đôi vai gầy của nàng đang run khẽ.
 
- Em không uống được thì đừng cố. Quên anh ta cũng có nhiều cách để quên mà. Một trong số những cách đó là chấp nhận anh…
 
Nàng không rõ sự yếu đuối của mình lộ ra rõ ràng như thế nào, nhưng anh ta đã ôm nàng vào lòng để an ủi. Anh ta sợ nàng khóc nấc lên, sợ nàng bị kích động. Anh ta sợ nàng bị tổn thương, vậy nên anh ta ôm chầm lấy nàng.
 
- Không liên quan gì đến anh, anh chẳng là gì cả!
 
Nàng đẩy anh ta ra, vứt xõng xoài cái áo vest mà anh ta vừa choàng lên người, bỏ chạy về một phía khác xa lạ. Nàng cứ chạy, cứ chạy mải miết mà không biết mắt môi mình bỏng rát, thứ nước mắt xót xa cho một điều gì đó sắp tan vỡ…
 
Nàng không rõ mình đã nghĩ gì trong tiềm thức, xong nàng mơ hồ nhận ra rằng, vị trí của anh đang lung lay, phần nào đó tình yêu của nàng dành cho anh đang lung lay, vì một người lạ mặt, vì một người đã đến và cho nàng một sự lựa chọn…
 
Đi một mình trong đếm tối, lang thang rất lâu dưới những ngọn đèn vàng, nàng bắt đầu nghĩ về anh, bắt đầu nhớ về những kỷ niệm của ngày đầu. Từng thước phim quay chậm rất chậm, màu thời gian là màu đẹp đẽ nhất trong miền nhớ. Nàng ước ao mình có thể hồn nhiêu yêu đương như thuở ban đầu, ước ao có thể khát khao sống để yêu và được yêu như cô sinh viên mới vào giảng đường đại học. Thời gian trôi, tình yêu của anh luôn làm cho cô sinh viên ấy được sống trong tiếng cười của hạnh phúc. Việc quen anh và yêu anh chưa bao giờ khiến nàng thấy hối hận. Mặc dù lý do chia tay nàng không được biết, nhưng nếu cố gắng hỏi, chắc sẽ là những lý do quen thuộc, được người ta lặp đi lặp lại cho nhiều mối tình đến cũ rích, nàng chẳng buồn nghe nữa.
Chắc là…
 
- Chúng mình không hợp.
 
Hoặc đau xót hơn sẽ là…
 
- Anh đã hết yêu em…
 
Nàng bật cười, cảm giác chông chênh như đứng giữa một ngọn đồi nhiều gió, cứ đứng đó và bị hút vào những cơn gió lạnh, muốn bị cuốn đi, muốn bị nhấn chìm, muốn trở nên lạc lõng bơ vơ. Bởi những suy nghĩ trong đầu nàng lúc này ngổn ngang vô tội vạ. Đôi lúc mảng nhớ về anh bị cắt xén, thay vào đó là phút ngồi đấu khẩu với anh chàng lạ hoắc lạ huơ kia. Đôi lúc tiếng cười của anh tắt ngấm, thay vào đó là điệu cười mỉm nửa quan tâm nửa lạnh nhạt của gã đáng ghét kia… Nàng rùng mình, vì lạnh và vì sợ. Nàng thấy sợ khi anh ta bắt đầu xuất hiện trong những suy nghĩ của nàng, bắt đầu chen lấn vào cảm xúc rất riêng mà nàng từng gói ghém cẩn thận chỉ dành cho riêng anh…
 
Màu của nỗi nhớ 4
 
Nàng sợ mình phải lòng một người lạ mặt, phải lòng chính cái người mà nàng chẳng hề mong muốn… Nàng vẫn tự nhủ, anh ta sẽ chẳng bao giờ trở thành người yêu của nàng được. Vậy mà…
 
6. Sau màn vứt xõng xoài áo vest ở quán bar, anh ta có ghé qua nhà nàng thêm vài lần nữa, lần nào cũng chỉ ngồi nói chuyện với mẹ nàng. Cảm giác như anh ta có bao nhiêu chuyện để nói, lúc nào cũng có thể tươi cười với mẹ, lúc nào cũng làm cho mẹ vui. Và nàng bất đầu thấy khó chịu, vì anh ta có thể ở nhà nàng rất lâu, nói chuyện với mẹ rất lâu, xong chẳng bao giờ hỏi han nàng lấy một tiếng. Nàng hậm hực cũng là lẽ thường tình…
 
Một thời gian sau đó, anh ta biến mất. Nàng thở phào. Nàng đã nghĩ anh ta cũng giống như bao người khác, khi không đủ kiên nhẫn thì sẽ ra đi. Người ta chẳng bao giờ cố chấp làm một cái gì đó quá sức khi đã biết trước kết quả. Vậy cũng tốt, có đôi chút chờ mong nhưng nàng cũng không hy vọng người mình trao cho quyền làm tổn thương một lần nữa lại là anh chàng ấy. Nàng đinh ninh rằng mình từng có một cảm xúc thoáng qua với anh ta, xong cảm thấy may mắn vì anh ta chẳng đủ tinh tế để nhận ra điều đó. Chỉ là nàng… cũng cảm thấy hụt hẫng, khi không còn thói quen nghe tiếng chuông cửa mỗi tối cuối tuần, không còn giả vờ phụng phịu ra mở cửa để đón tiếp anh ta, cũng không phải ngồi trên gác để len lén nghe mẹ và anh ta trò chuyện,…
 
Tất cả những thứ nàng từng quen thuộc trong một thời gian ấy sẽ trở nên chóng vánh trôi qua. Nàng tin là vậy, mặc dù lòng tin trong nàng cho chuyện tình cảm cũng dần trở nên sứt mẻ. Đến một người lì lợm như thế còn không bám trụ được, thì ai mới là người có thể khiến nàng mở lòng hơn?
 
7. Những tối cuối tuần không còn thói quen… chờ anh ta đến nhà nói chuyện với mẹ, nàng đi café và lang thang phố một mình. Gió mùa này làm cây xơ xác lá, nàng ngắm đến say mê những vòng lá xoáy tít trong cơn gió hiền hòa, rồi từ một góc trên cao của quán nhìn xuống, lòng đường nhộn nhịp người qua lại, nàng thấy mênh mang những nỗi nhớ không thành hình. Từ câu nói đầu tiên:
 
“Nếu em muốn, anh sẽ đợi.”
 
Rốt cuộc thì đợi chờ được bao lâu? Chẳng ai đợi chờ ai đến mỏi chân chùn gối, chẳng ai hứa hẹn với ai một cuộc tình nồng. Cũng chẳng còn ai nhớ tới ai đã từng lướt qua nhau. Nàng xoay vần cốc café nóng, những ngón tay nhỏ bé đan vào nhau, thời gian là thứ màu nhiệm mà nàng từng biết, nàng uống từng giọt thời gian để quen đi vết thương chưa lành sẹo, lần này cũng hệt như vậy, dùng ngần ấy thời gian để xua đuổi đi một người xa xôi.
 
- Em đợi anh lâu chưa?
 
Nàng thấy tiếng ai đó thân quen nồng nhiệt, phần nào ấm áp kề bên tai. Nhưng không muốn tin vào trực giác đang lên tiếng và nhịp tim đập rộn ràng, nàng không cho phép mình quay lại, nàng vẫn chắc mẩm là một chàng trai nào đó dành câu hỏi ân cần cho cô gái của mình. Hẳn là giọng anh chàng lạc từ một góc bàn nào đó đến tận chỗ nàng ngồi. Chẳng có ai phù hợp dành cho nàng cả. Ngay cả người đã từng ngỡ rằng phù hợp cũng
quay bước chân đi mất rồi.
 
- Đang chăm chú nhìn gì thế? Đợi anh lâu chưa?
 
Nàng cảm giác được hơi ấm bàn tay đậu trên tay nàng, những ngón tay lồng khẽ vào bàn tay nàng đang để trên mặt kính. Cho đến khi nàng quay mặt lại nhìn ngơ ngác, đôi bàn tay ấy nắm trọn lấy tay nàng, khuôn mặt đối diện giãn ra một nụ cười, nửa xa xôi, nửa gần gụi.
 
- Thế nào? Làm người chờ đợi đôi khi cũng mệt mỏi lắm đúng không? Anh xin lỗi, anh sai rồi.
 
Anh ta vẫn mỉm cười, điệu cười nửa quan tâm nửa lạnh nhạt. Nàng thấy mắt mình chẳng hiểu vì duyên cớ gì mà hoe hoe đỏ, cũng chẳng hiểu sao cảm giác thấy đôi má ấm hồng. Nàng thu hết bình tĩnh, cố tỏ ra lạnh lùng, rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay ấy, một bàn tay mà nàng hy vọng đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để nắm lấy tay nàng một chặng đường dài nhất có thể.
 
- Anh đang chơi trò vờn bắt với em đấy à?
 
Khi nàng toan rút tay ra khỏi, bàn tay ấy cố chấp níu tay nàng lại. Anh ta nhìn sâu vào mắt nàng đầy tin cẩn. 
 
- Phải rồi, anh có chỗ đứng trong em rồi. Chưa quên hẳn anh ta, nhưng anh cũng bon chen được một chút.
 
Nàng thấy xót xa khi vang lên câu nói ấy. Hẳn là đã tự ti đến mức so sánh với người cũ của nàng. Ừ thì nàng ôm khư khư quá khứ với tình cũ, bởi đó là một cuộc tình đẹp, lung linh không vết xước, chỉ có duy nhất một câu chia tay làm nàng trở nên hụt hẫng. Con gái trên thế giới này, mười cô thì đến chín cô rưỡi ôm ấp khờ khạo với mối tình đầu, có ai nói quên là quên được ngay đâu. Huống hồ mối tình đầu ấy còn chẳng có nổi một lối thoát, người nói đi thì cứ đi, nói quên thì cứ quên, còn người vẫn yêu thì biết phải làm thế nào? Như nàng đành phải vò võ một mình ôm thương nhớ, gánh gồng những nỗi đau đi qua ngày tháng. Có vậy nàng mới biết trân trọng hơn nữa người đến sau, mới trưởng thành hơn và không làm gì quá bướng bỉnh.
 
Cho đến khi một người khác xuất hiện, là người sẵn sàng san lấp những vết thương trống hoác, là người vỗ về những giấc mơ đẫm gối từng đêm, đó là người mà nàng biết rằng sẽ cân nhắc để không làm tổn thương cho mình và cho đối phương vì nhận lời quá vội…
 
Vậy hóa ra… là nàng đã quá chậm chạp để tin yêu và trao đi tin yêu. Chậm chạp đến mức người ta chẳng đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Thế sao lại quay về? Thế sao lại làm nàng phải nức nở, nàng muốn òa lên khóc vì vui sướng, vì mong nhớ mà chẳng nói được thành lời, vì yêu thương mà cứ phải bình thường trong câu nói…
 
- Nếu không vì em quá bướng bỉnh thì anh đã không phải lặn một hơi lâu đến thế. Anh không nản lòng vì phải chờ đợi, chỉ sợ rằng sự chờ đợi của mình làm gánh nặng cho em. Chuyện tình cảm, như anh đã nói, khi xa em anh cũng phải chịu sự giày vò tương đương như thế. Vậy nên kể cả khi bây giờ em không cần anh, kể cả khi em lên tiếng xua đuổi anh, anh vẫn cứ làm những gì mình muốn, chỉ đơn giản là muốn ở gần bên em thôi.
 
Nàng khép hờ đôi hàng mi, ngoan ngoãn gật đầu, siết nhẹ lấy bàn tay ấm áp của người đối diện. Có một giọt tròn lăn xuống má, nàng nghe thanh âm của hạnh phúc gõ nhịp leng keng, nghe cảm giác yêu từ lâu lắm lại ùa về. Nàng ôm thương nhớ cũng là vì muốn chờ đợi một người đến với nàng và nói những câu như thế. Chỉ cần không bỏ nàng mà đi, chỉ cần ở bên cạnh nàng, đồng hành cùng nàng là đủ. Có một câu nói mà nàng ấp ủ, từng nhủ sẽ nói nếu có cơ duyên gặp lại, đó không phải là câu em yêu anh, cũng không phải là câu em cần anh, mà là câu nói khiến nàng từng mất nhiều thời gian để tìm câu trả lời.
 
- Thật ra… là em nhớ người đã cho em cảm giác yêu thương, cảm giác an toàn. Khi anh đến, cho em cảm giác ấy, người em nhớ đã không còn là anh ấy nữa, chỉ còn là “hiện tại” của em thôi.
 
Cho đến khi nàng nhận lời yêu chàng trai ấy, nàng vẫn chưa định hình được màu của nỗi nhớ. Nàng chỉ biết một điều rất rõ, đó hẳn là màu của năm tháng cùng nhau, là màu của những ký ức vụn vặt nhưng đong đầy tình cảm. Với nàng, nỗi nhớ nhung là một sợi chỉ mảnh, có thể đứt bất cứ lúc nào, cũng có thể thít chặt vào tim đến nhói. Nàng tâm niệm, sẽ ôm nỗi nhớ khờ khạo đến suốt một đời, nhưng ở những quãng đường khác nhau, với những người đồng hành khác nhau, màu của nỗi nhớ chỉ toàn là hình bóng của người đó, là toàn tâm toàn ý yêu thương người đó, là những gì nhẹ nhàng nhưng thanh khiết nhất…

Saturday, June 8, 2013

Chuyện tình yêu và lý trí

Chuyện tình yêu và lý trí


Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. 

Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào! ". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé! ". 

Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"

Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp. 

Dịu Dàng nấp sau mặt trăng. 

Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải. 

Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây. 

Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất. 

Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn. 

Tham Lam trốn trong một bao tải…

Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi. 

Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình. 

Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…

Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. 

Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu. 

Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy". 

Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. 

Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ? "

Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.

Sưu tầm. 

Friday, June 7, 2013

Em đợi anh có lâu không?

Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một cô bé người Việt học cùng trường, thì thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả.

Ước gì thời gian có thể quay trở lại. Tôi khoanh tay đặt phía trước lan can và gục cằm xuống đó. Người thả lỏng như một con mèo con đang mệt mỏi sau ngày dài chạy từ nóc nhà này sang nóc nhà kia. Những cơn gió của ngày giao mùa thổi mạnh làm tóc tung bay, rối mù mịt. Gió mùa đông thì chẳng bao giờ biết quan tâm, chỉ ào qua từng đợt như những gã choai choai thích trêu trọc con gái, hoặc thảng nhẹ lướt đến độ qua rồi ta mới biết. Chẳng buồn đưa tay vuốt lại, tôi nhìn về phía xa kia, ở đó có ngôi trường cấp ba mình đã học.
 
***
 
- Mày biết nó không?
 
- Ai cơ?
 
- Duy hotboy đó. Sau một đêm thi ca nhạc đã nổi lên như ngôi sao sáng trên bầu trời trường trung học Nam Trung, đã làm nhiều trái tim các cô nàng độ tuổi 16-18 thổn thức. Một khuôn mẫu mới ra đời, khác hẳn với những gì mà các hotboy đẹp trai nhưng đa tình lại còn pha chút đầu gấu, hơi xấu nhưng có duyên ở trường này đã tạo ra – Trà say sưa như một phóng viên đưa tin chuyên nghiệp.
 
- Không quan tâm lắm.
 
- Với cũng chẳng đến – Trà bĩu môi.
 
- Không quan tâm lắm vì nó với cũng chẳng được mình ấy chứ – Tôi phá lên cười trêu lại.
 
Cậu bạn có mái tóc đen lánh, đi đôi giày cánh thiên thần, mặc áo sơ mi trắng và cái dáng cao cao đang tiến lại gần. Vài đứa con gái đứng đó nắm tay nhau thật chặt để tránh phải hét lên như “fan nữ” nhìn thấy thần tượng Hàn Quốc tới ở sân bay. Chỉ có điều cậu ấy không khiến cả đám đổ xô vào chụp ảnh, cấu xé, xin sợi chỉ áo, mà chỉ lặng thầm đứng nhìn trong sung sướng. Trà – con bạn thân của tôi cũng để lại vẻ đanh đá hàng ngay, thay vào đó là bộ mặt hiền lành với nụ cười mỉm, đứng ngay ngắn giả vờ đưa tay vuốt tóc vẻ không quan tâm.
 
Chẳng một cái vẫy tay, chẳng kính đen che đôi mắt thâm quầng (sau chuyến bay dài thức trắng), cậu bạn lướt qua êm ru, nhìn thẳng về phía trước nơi có đám bạn đang đứng đá cầu. Bọn con gái vẫn không mảy may cáu kỉnh, chỉ dõi theo từng cử chỉ, bước đi của chàng. Tôi có cảm giác như cậu ta mà ngã ra đấy thì cả đám sẽ xô đẩy nhau chạy lại đỡ. Mà có khi không kịp đỡ vì còn mải giành giật nhau, chèn ép nhau để mình là người chạy được lên trước nhất. Rõ là buồn cười. Tôi biết thế và bụm miệng cười một cái. Lúc lắc mái tóc, tôi quay người lên lớp để lại đằng sau đám con gái vẫn trân trân đứng nhìn. Đối với tôi chẳng có ai là Hot boy ngoại trừ bố.
 
Vênh váo. Tự cao. Đấy là hai tính từ tôi dành cho Duy khi lần đầu tiên nhìn thấy. Quả bóng rổ trong tay dường như muốn nhảy ra ngoài. Mặc cho lũ bạn đang lờn vờn xung quanh chỉ trực cướp bóng và cái Yến đang hét lên “Chuyền sang đây”, tôi quyết định nhấc bóng lên và ném vào kẻ đang đi ngang qua mình. Một kiểu làm quen ấn tượng mà sau này Duy nói chưa có ai dám làm thế với cậu.


Tôi vẫn nhớ góc sân bóng rổ. Đứng từ gác thượng của chung cư gia đình tôi ở nhìn rõ lắm. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, mắt chỉ trực trào nước ra nhưng gió lại ngay lập tức làm khô nhanh chóng. Cảnh Duy đi bóng, cười hớn hở, dí ngón trỏ vào đầu tôi chê lười biếng không chịu để ý kĩ và tập luyện, huých vào vai tôi đau điếng khi cậu ghi điểm với cú ném từ khá xa… Nhưng giờ tất cả đã khác. Duy không còn ở đây đã ba năm. Tôi cũng đã sắp trải qua hết thời sinh viên đủ màu sắc của mình. Chẳng có gì tiếc nuối nhưng cũng chẳng thể kết thân với bất cứ ai cho cái gọi là trên-tình-bạn-một-tí.
 
***
 
- Chào em.
 
- Vâng ạ – Tôi hờ hững.
 
- Anh là Hải, bạn của anh Bình, anh Bình có giới thiệu em với anh…
 
- Vâng! 
 
- Em tên gì nhỉ?
 
- Vâng, em là Trúc.
 
- Trúc xinh trúc mọc đầu đình, em xinh em đứng một mình cũng xinh.
 
Chị phục vụ bê ra hai cốc capuchino. Cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽo làm tôi chẳng muốn cười. Đỡ lấy cốc cà phê hờ hững và một nụ cười cảm ơn xã giao, tôi nhanh chóng tự chìm vào thế giới của riêng mình.
 
“Cạch”, cốc cà phê bị người đối diện làm đổ lênh láng ra bàn. Màu nâu đặc quánh loang ra nhanh chóng xuống chiếc khăn trải ren màu trắng. Tôi ngẩn ngơ nhìn, cứ nhìn mãi theo vệt nâu ấy và nhớ lại. Cách đây của bốn năm cũng thế này…
 
- Đồ hâm! Có mỗi cốc cà phê mà bê cũng không xong thì Hot boy cái nỗi gì? – Tôi nguýt Duy.
 
- Bị trượt tay mà…
 
Thứ nước nâu của cà phê rơi rớt ra đầy tay, giày trắng và cả ở vạt áo. Cái mặt dài thuỗn ra của cậu trông đến tội làm tôi bật cười.
 
- Nào, lại đây, để bảo mẫu chăm cho nào…
 
Duy ngoan ngoãn lại gần. Đưa tờ giấy ăn ở giỏ trên bàn cho cậu lau tay, tôi rút ra trong túi giấy ướt vẫn hay mang theo để lau áo và cúi xuống lau giày. Chẳng bao giờ tôi có thể nghĩ một đứa con gái cao ngạo và khinh đời như mình lại có thể ngồi xổm lau giày cho một người con trai khác, ngoài bố. Duy ngượng nên cứ hét lên “Đứng dậy” và tránh người ra xa. Cả quán gần như ngoái nhìn, cứ như thể tôi đang tra tấn đứa trẻ con mặt búng ra sữa.
 
***
 
Ti vi đang chiếu lại “Thiên thần và ác quỷ” chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Dan Brown – một tác giả mà cả hai đứa đều thích. Cái salon màu gụ trống trơn, bỗng dưng dài ra như bất tận vì có mình tôi ngồi ở một đầu. Mẹ vẫn bận nấu món chè hạt sen ở trong bếp, nhất quyết không cho con gái rượu là tôi động vào, nên giờ này tôi ngồi thừ người ở đây tư lự. 
 
Duy đã đi lại lung tung trong nhà này. Mỗi chỗ ngó một tí, nghé một tẹo, thỉnh thoảng lại nhìn mấy bức ảnh treo trên tường thả một câu: “Ơ hồi ý Trúc trán dô nhỉ?”, “Sao không thấy Trúc giống ai trong nhà?”, rồi chạy lại phía tôi hất tung cái mái bằng “Hỉ Nhi” lên đỉnh đầu và cười ha hả mặc cho sự chống trả quyết liệt của tôi. Những lúc ấy mẹ vẫn thường chép miệng: “Đã gặp suốt ở trường rồi mà về nhà vẫn còn nhí nháu với nhau”…
 
Diễn viên chính đóng vai Robert Langdon đang chạy loanh quanh để tìm manh mối về vị hồng y giáo chủ đầu tiên mất tích. “Hỏng hết cả truyện” – Duy vẫn lẩm bẩm như thế mỗi khi tới tình tiết hồi hộp của phim và hai đứa lại chí chóe với nhau về cảnh này hợp, cảnh này không, phim cắt bớt chi tiết nào, làm hỏng chi tiết gì trong nguyên mẫu…
 
- Lấy cốc đi Trúc ơi, mẹ nấu xong rồi đây.
 
Mẹ cất giọng gọi và tôi đứng dậy uể oải lấy cốc. 
 
- Thằng Duy mà nó ở đây thì ăn lấy ăn để mất.
 
Ừ nhỉ, chè hạt sen là món khoái khẩu của Duy. Ăn tới quên trời đất, như thuồng luồng ba ba, mất hết cả vẻ đẹp trai của Hot boy. Những lúc như vậy tôi vẫn thường hét toáng lên trêu: “Thế này mà lũ con gái nhìn thấy có mà ngất”, và Duy vẫn cười rồi thình lình khi không để ý, cậu giật chiếc cốc vẫn còn đầy chè chưa ăn xong trên tay tôi giơ cao trêu ngươi.
 
***
 
Chẳng biết sao chúng tôi thân nhau. Thân nhau tới độ một ngày giành giật nhau cái khăn giả hàng hiệu LV dưới sân trường, làm cả trường nháo nhác. Một Hot boy không đẹp trai lắm nhưng có duyên và đứng đắn, ăn mặc phong cách ngời ngời lại đang toe toét cười với cái đứa con gái nhỏ thó, mặt mày đăm đăm và chẳng có gì nổi bật hay thướt tha, kiều diễm.
 
Tôi cũng không biết vì sao chúng tôi thân nhau dễ thế. Cũng có thể là do lần cuối tôi dám ngáng chân cậu ấy trong căng tin rồi giương mắt lên bảo: “Đói quá, hoa mắt nhìn nhầm, chân lại bị khớp nên duỗi nhầm lúc” và cậu ấy buộc phải trả thù bằng cách cứ tan học là nắm tóc tôi kéo đi xềnh xệch suốt mấy ngày. Mấy đứa con gái là “fan cuồng” của Duy tưởng tôi bị trả thù nên hoan hỉ, đến cả cái Trà bạn thân cũng cười sung sướng. Bọn con trai thì lấy làm lạ vì ở trường này chưa có thông lệ con trai “xử đẹp” con gái bao giờ…
 
Kì lạ là chẳng đứa nào đi theo sau xem sự vụ ra sao, mà có theo được thì nửa đường cũng mất hút vì tôi chạy thoát hoặc Duy đuổi theo nhanh như gió. Vài bữa như thế, rồi mệt, rồi lại rủ nhau ngồi bệt xuống vệ cỏ nào đó, buôn dưa cho tới khi chán thì về.
 
Thế mà Duy lại đi. Học lớp 12 xong, tốt nghiệp trung học xong, tôi thi vào Đại học Công Đoàn xong thì cậu ấy cũng bay sang Thụy Sĩ bắt đầu chương trình học bổng của mình. Một người ham học và rất nỗ lực mà. Ngấm ngầm học tiếng Anh như điên, cày bảng điểm như trâu, tham gia tích cực các hoạt động của trường, của phường và ẵm cái Học bổng toàn phần ngon lành như ăn chè hạt sen.
 
Trà khóc thút thít như cái vòng tay giả bạc hay đeo ở cổ tay trái bị mất, còn tôi thì không. Tôi vẫn cười, vẫn đánh cậu ấy ở sân bay và nhận lại những cái huých đau điếng người. Nhưng tối về thì cay mắt. Những bản nhạc không lời của Yiruma không đủ để xoa dịu nỗi lòng và bao nhiêu tháng ngày sau đó, quen với biết bao chàng trai khác cũng chẳng có ai lấp được khoảng trống cậu ấy để lại. Một khoảng trống không rõ ràng, nhưng hễ thảnh thơi để tư lự nghĩ thì nó cứ rộng hoác và sâu hoắm dần.
 
Em đợi anh có lâu không? 2
 
Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một cô bé người Việt học cùng trường, thì thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả. 
 
Duy vẫn chat yahoo, skype với tôi đều đặn hai tuần một lần; vẫn email khi gặp áp lực vì chuyện học tập. Ba năm học đại học, dù ở xa nhưng Duy vẫn xen vào cuộc sống của tôi như vẫn rất gần. Chỉ có điều, chẳng còn ai đi cùng tôi trên đoạn đường dài đầy cây xanh từ nhà tới sân bóng rổ mỗi chiều chủ nhật, chẳng còn ai mua kem rồi quệt lên mặt tôi mỗi sáng đi học thêm toán và cũng chẳng còn ai nhảy chồm chồm lên khi tôi thông báo một tin sốt dẻo lãng nhách của mình…
 
- Duy có bạn gái rồi hả?
 
- Thế lúc buồn Trúc vẫn hay lên gác thượng đứng hả?
 
- Duy chưa trả lời câu hỏi.
 
- Có cũng đúng, mà không có cũng chẳng sai.
 
- Trả lời thế à? Đồ hot boy kênh kiệu. Ghét!
 
Tôi vẫn quen kiểu trả lời thế. Kiểu trả lời nhấm nhẳng, không đúng trọng tâm làm người hỏi phát điên lên nhưng rồi lại phải xịu xuống vì mình chẳng là gì của người ta, cũng chẳng gặp được họ để bóp cổ hỏi cho ra lẽ.
 
***
 
“I wanted you to be there when I fall
 
I wanted you to see me through it all
 
I wanted you to be the one I love
 
I wanted you, I wanted you
 
I wanted you to hold me in my sleep
 
I wanted you to show me what I need
 
I wanted you to know just how down deep
 
I wanted you, I wanted you”.

Là nhạc chuông điện thoại của tôi. Giọng Inna cất lên buồn thảm trên nền nhạc balad.
 
- Gì đấy? – Tôi nhấc máy khi thấy tên người gọi là Trà.
 
- Nó về. Duy nó về rồi! – Giọng Trà sang sảng cất lên trong không gian ở đầu dây bên kia yên ắng lạ kì.
 
- Ừ, biết. Thế nó… có dẫn… người yêu về cùng không?
 
- Thấy thằng Kiên bảo là có…
 
- Ừ…
 
- Mày đang ở đâu?
 
- Chỗ cũ thôi.
 
- Là chỗ nào? Mà sao giọng mày kiểu gì ý?
 
- Ừ… Đang ở chỗ bí mật… Thôi tí nữa tao gọi lại nhé…
 
Em đợi anh có lâu không? 3
 
Tôi nghe giọng mình trượt tận đâu xa lắm. Cố gắng không để những hàng nước vô cớ trào ra, tôi quệt bỏ và tắt điện thoại nhanh chóng. Gió thổi to hơn và cơn lạnh quay quắt khiến tôi giữ chặt hai vạt của chiếc áo khoác mỏng. 
 
Duy đã về. Có dẫn theo bạn gái. Đó không phải là việc của tôi. Nhưng tối nay sẽ là quá sức mình nếu tôi xuất hiện, giả vờ ngoác miệng ra cười tươi từ bảy giờ tới mười giờ tối và không được phép xịu xuống, thừ người ra một giây nào cả. Nhưng nếu cáo ốm và ở nhà thì lại nhấp nhổm, tò mò về cô gái kia… Tôi quệt đi hàng nước mắt vừa rớt ra. Có cái gì đó nghèn nghẹn trong tim. Lúc lắc cái đầu để xua đi những suy nghĩ vớ vẩn ấy, tôi quay người lại và định bụng sẽ về phòng nằm một chút.
 
Mái tóc đen nhánh. Áo sơ mi trắng bên trong chiếc áo khoác da màu đen, giày trắng cánh thiên thần và một nụ cười. Tôi khựng lại. Một nụ cười hình trăng lưỡi liềm cong lên đẹp đẽ. Chưa bao giờ tôi thấy cái từ Hot Boy lại hợp đến thế dù mặt cậu ấy không hề đẹp mĩ miều như những diễn viên Hàn Quốc. Những giọt nước mắt vừa cố ngưng lại nhưng vẫn dâng đầy trong mắt, từ từ rớt ra, thi nhau rớt ra, đua nhau rớt ra không kìm ném nổi.
 
- Bạn gái đâu?
 
Tôi lấy hết sức hít nước mũi vào trong và quệt nước mắt, nói to. Giọng như muốn vỡ ra. Gió rít qua kẽ mấy tán cây làm tôi rùng mình vì lạnh. Tôi ghét mùa đông, vì phải mặc đủ ấm để khỏi ốm, vì phải một mình chống lại những cơn gió lạnh căm căm, những cái rét thấu xương thịt, mà chẳng có đến một bàn tay siết chặt tay mình.
Duy vẫn cười, đi lại dần phía tôi. Rồi đột ngột choàng tay ra ôm gọn tôi vào lòng:
 
- Bạn gái à, em đợi anh có lâu quá không?